"Cửu ca, ta tới là muốn cầu xin ngươi một việc." sắc mặt Tiêu Huyễn Chi hơi đỏ lên.
Tiêu Tụng quỳ ngồi ở trên chủ tọa, trầm mặc một lát, nói: "Là vì Xuân Lai đi."
Mặt Tiêu Huyễn Chi quẫn bách, Tiêu Tụng thấy thế cười nói: "Có cái gì phải e lệ, tuổi tác của ngươi và ta không kém nhau bao nhiêu, lại cũng chưa từng đón dâu, huynh trưởng hiểu ngươi."
Tiêu Huyễn Chi đã từng có một vị hôn thê, là từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, nhưng trải qua đại loạn cuối đời Tùy, đã mất tin tức của đối phương, nhưng vì đã có hôn ước, Tiêu thị từ trước đến nay lại thủ tín, cho nên cũng chưa làm mai cho hắn. Lần này đảo mắt đã là hai mươi mấy năm, hai năm trước trong tộc mới cảm thấy đợi nhiều năm như vậy đã nhân nghĩa tới tận cùng, cũng không thể đợi cả đời, mới thỉnh người ta làm mai mối, nhưng Tiêu Huyễn Chi lại là nhi tử của Tây Lương hậu chủ, mặc dù Lương Quốc đã mất, huyết thống của hắn vẫn thập phần tôn quý, bất quá cũng chỉ có huyết thống mà thôi, đích trưởng phòng đã rơi vào thế nhược, chân chính tôn quý môn phiệt lại không quá nguyện ý gả đích nữ đến đây, nữ tử xuất thân sĩ tộc bình thường, thì trong tộc lại chướng mắt, cho nên mới luôn trì hoãn đến tận bây giờ.
Sắc mặt Tiêu Huyễn Chi hơi dịu xuống một chút, cười thẹn thùng, chợt nghiêm mặt lại thi lễ với Tiêu Tụng, "Đêm nay xử trí Xuân Lai, khẩn cầu Cửu ca nói vài câu giúp nàng ấy."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-nu-phap-y-part-2/1151468/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.