Lưu Thanh Tùng thấy một đám người trong đình hóng gió, dừng bước chân, nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, "Ta còn tưởng rằng chạy sai gia môn."
"Khinh Tùng ca, mỗ lâu ngày không có gặp ngươi, mau tới, chúng ta tâm sự." Trình Hoài Lượng cười hắc hắc nói.
Mấy người bọn họ gọi Lưu Thanh Tùng là "Khinh Tùng ca nhi" là có nguyên do. Một đám người này cũng là chơi cùng Lưu Thanh Tùng từ nhỏ chơi đến lớn, Lưu Thanh Tùng được Tiêu lão thái thái coi như con cháu mà đối đãi, bọn họ từ nhỏ cũng không dám coi khinh hắn, hơn nữa Lưu Thanh Tùng thường xuyên giúp bọn hắn làm bài tập khi ở tộc học, mấy người họ rất thích Lưu Thanh Tùng, đặc biệt là Trình Hoài Lượng, mấy năm trước khi còn ở Quốc Tử Giám, còn dựa vào Lưu Thanh Tùng giúp gian lận, mỗi lần đều có thể qua cửa dễ như trở bàn tay, thậm chí còn đươc sư trưởng khen thưởng. Bởi vậy bọn họ đều cảm thấy, có Lưu Thanh Tùng, có thể nhẹ nhàng chơi đùa.
*chữ 'khinh' nghĩa là nhẹ nhàng, đồng âm mới chữ 'thanh'
Mới đầu Trình Hoài Lượng gọi hắn là "Khinh Tùng lang quân", nhưng cảm thấy không đủ thân thiết, liền sửa lại gọi "Khinh Tùng ca nhi".
Lưu Thanh Tùng vào đình hóng gió, đặt mông ngồi bên người Trình Hoài Lượng, chậc một cái: "Một khi tụ tập, tất có mưu đồ bí mật."
Lưu Thanh Tùng nhìn thoáng qua Tiêu Tụng, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt thản nhiên, ngón tay thon dài ở trên bàn nhẹ nhàng gõ theo quy luật, nhớ tới chuyện "luyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-nu-phap-y-part-2/519546/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.