🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháng Năm, hung hiểm. Lúc này âm dương giao tranh, sinh tử rối ren, khí độc lan tràn bốn bề, là tháng đại hung trong năm.

Thành Trường An mắc kẹt trong hơi nóng oi nồng và những kiêng kỵ của tháng xấu, lòng người đâu đâu cũng bức bối bất an. Ngay lúc ấy, từ trong Đại Minh Cung bỗng truyền ra một hung tin khiến thiên hạ chấn động: Vạn Thọ Công chúa bỗng ngã bệnh qua đời, xuân xanh chưa tròn mười bảy.

Công chúa là con gái duy nhất của Thánh thượng và Quý phi Tiết thị người được sủng ái nhất hậu cung. Tuy thân phận là phi, nhưng Tiết thị được hưởng lễ ngộ ngang hàng chính thất. Ngày công chúa chào đời, thánh ân chan hòa, người người đều hay. Vừa lọt lòng đã được phong thực ấp đến một ngàn năm trăm hộ, đến tuổi cập kê lại được gia phong lên đến ba ngàn hộ bỏ xa mọi công chúa khác trong triều.

Vài năm trước, Quý phi khó sinh mà qua đời, Thánh thượng vì đau lòng nên càng thêm thương tiếc đứa con gái này. Cái tên “Vạn Thọ” chính là lời cầu chúc tha thiết: mong con sống thọ trăm tuổi, sống lâu trọn kiếp. Nào ngờ người con ấy luôn khoẻ mạnh sáng sủa, lại đột ngột lâm bệnh chỉ đôi ngày rồi qua đời, đúng ngay khi sắp được chọn chồng gả cưới, thật khiến ai nghe cũng chấn động trong lòng.

Hoàng đế đau đớn không kìm được, mặc kệ lời can gián của triều thần, sắc phong nàng làm Trưởng công chúa, ban thụy hiệu “Tư”, ngưng triều bảy ngày để lo tang sự, sai cả Hồng Lư và Thái Thường phụ trách mọi nghi lễ, truyền lệnh khắp thiên hạ trong nửa năm không được mở tiệc đàn ca, trăm họ trong vòng trăm ngày không ai được cưới hỏi. Riêng dân Trường An phải mặc đồ trắng, ăn chay giữ mình suốt một tháng.

Quan tài chỉ quàn* trong cung ba ngày rồi nhập liệm, đưa về chôn tại một khu đất lành dưới chân núi Chung Nam.

Quàn: để thi hài người chết tạm thời ở một nơi nào đó (thường là nhà quàn, nhà tang lễ, hoặc tại tư gia) trước khi đem chôn cất hoặc hỏa táng.

Đấy vốn là mộ phần do một lão thân vương chọn sẵn từ trước, nhưng về sau bị tội, giáng xuống thường dân, không còn tư cách sử dụng. Công chúa mất lúc tuổi đời còn xanh, gấp rút chẳng kịp chuẩn bị chi, nên đành dùng mảnh đất kia thay chốn yên nghỉ.

Những của hồi môn được chuẩn bị kỹ lưỡng từ bao năm nay, nay đành trở thành vật chôn theo, đưa linh cữu ngày hôm ấy, người tiễn vượt quá vạn, cấm quân dọn đường, quan viên theo hầu, lọng vàng cờ thêu che khuất cả trời, hương đốt dày như bụi rậm, từng xe từng xe chở báu vật quý hiếm nối dài không dứt. Đội dẫn đầu đến núi từ sớm, mà nhóm khiêng quan tài còn chưa ra khỏi thành. Người dân Trường An đứng chen vai xem tiễn biệt, mồ hôi ướt đẫm, chẳng ai dám ho khan một tiếng.

Từ nơi chôn cất đến nghi lễ đưa tang, đều do Thánh thượng tự quyết, các quan dâng lời khuyên can đến khô miệng cũng không ai dám nhắc thêm, ngược lại còn có vài kẻ bị đày đi xa vì lời nói chạm đến thiên cơ.

Trăng mờ u ám, bóng Chung Nam sơn đổ dài như dải lụa đen, trùm phủ lên cả khu mộ địa hoàng tộc. Ánh đèn le lói chỉ đủ soi sáng lối mòn dưới chân. Trời oi nồng đến khó chịu, không khí ẩm, đặc quánh tưởng chừng có thể vắt ra nước, dù là giữa đêm khuya cũng khiến người ta nghẹt thở.

Địa cung đã bị phong kín, ba lớp cửa mộ dùng nước tích lại mà lấp đầy. Lớp đất đắp bên trên còn chưa kịp vun xong, hoàng đế đã hạ lệnh san phẳng phần nghĩa trang, dựng từ đường để sau này làm nơi tế lễ. Từ kinh thành đến vùng lân cận, thợ thuyền từ các nơi lần lượt kéo đến, cuộc tang lễ quy mô lớn này vẫn còn dang dở, chưa có hồi kết.

Trong đêm oi bức, hai tên lính Kim Ngô Vệ ngồi nghỉ bên gốc cây mới chặt, thân thể mệt nhoài. Đêm tuần tra liên tục khiến cả người đẫm mồ hôi, lớp áo trong dưới bộ giáp nặng ướt sũng. Họ vốn là thiếu gia nhà phú quý, chưa từng phải chịu vất vả như thế.

“Mọi việc quá gấp gáp, quá vội vàng dù không để trong cũng thì cũng nên gửi đến chùa lớn để tụng niệm vừa chuẩn bị mộ phần cẩn thận. Bình thường hoàng tộc phát tang cũng phải nửa năm, ngay cả dân thường cũng phải có vài ngày để kính viếng. Mà như hôm nay…chẳng phải muốn ép người mệt lả sao?”, một người oán thán.

Người kia khẽ đáp: “Nghe nói các đạo sĩ trong cung đã xem ngày, nhất định phải đúng ngày, đúng giờ mới hợp mệnh.”

“Tháng xấu thì có ngày nào tốt?” Người A hạ giọng nói, “Việc này càng nghĩ càng kỳ lạ. Công chúa xưa nay khỏe mạnh, lại thích cưỡi ngựa, săn bắn. Cho dù bị phong hàn thì sao có thể chết trong hai ngày như vậy. Mà chết rồi, còn vội vã an táng như bị ma thúc giục…”

Người B ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai, mới ghé sát tai đồng đội, hạ giọng:
“Nghe đồn… công chúa không phải chết vì bệnh, mà bị hạ độc.”

Người A lập tức hiểu ý, ghé đầu lại nghe người kia kể.

“Quý phi mất rồi, tình cảnh của những đứa con cũng khó nói. Thiều Vương vốn là người tài đức, được thánh hượng kỳ vọng, ai ngờ năm ngoái lại bị điều làm Thứ sử U Châu. Giờ đến muội muội cùng mẹ cũng mất đột ngột… chẳng lẽ chỉ là ngẫu nhiên?”

Người A nhíu mày: “Chuyện này ai mà chưa nghe. Nhưng cũng chỉ là lời đồn ngoài cung. Người đời cứ tưởng mẫu quý nhờ con, ai ngờ là con sủng nhờ mẫu. Sủng ái đã phai, thì vinh hoa cũng chẳng giữ được.”

Năm ấy loạn đảng nổi dậy, chính là Lương vương đương kim hoàng đế bấy giờ bối rối chạy về đất Thục, vợ cả Vương thị bị giết, chỉ còn Tiết phu nhân theo bên, đồng cam cộng khổ. Thiều vương chào đời trên đường lưu vong. Lương vương từng thề rằng nếu sau này lên ngôi, nhất định không phụ người đã cùng mình vượt nạn.

Sau khi đăng cơ, hoàng đế không quên ân tình xưa, phong Tiết thị làm Quý phi, thịnh sủng suốt hai mươi năm trời, cả nhà một bước lên mây. Người ta nhắc đến quý phi không cần nói họ, bởi trong cung chỉ có một quý phi ấy. Chuyện này đã thành giai thoại lưu truyền khắp nơi.

“Còn nữa, công chúa lúc sinh thời được sủng ái như vậy, đáng lẽ phải an táng ở phía bắc hoàng lăng, bên cạnh tổ tiên và mẫu thân. Cớ sao lại vội vàng chôn nơi rừng núi hoang vắng, một mình nằm lạnh lẽo? Không lẽ không kỳ quặc?”

“Ngươi nhỏ giọng thôi, việc trong cung, biết nhiều chẳng phải phúc.” Người A che miệng nói, “Nghe nói, trước khi lối vào mộ khép lại, có một đội Long Vũ Vệ đi vào kiểm tra, chưa đến nửa canh giờ đã đi ra. Mà trên giáp và giày… đều dính máu.”

Người B nghi ngờ hỏi: “Không phải nói chôn theo vài con ngựa quý mà công chúa yêu thích nhất để tuẫn táng cùng sao?”

Người A hừ nhẹ: “Giết ngựa, cần gì đến cấm quân đích thân ra tay? Việc này rõ ràng có khuất tất.”

Hai lính canh đã tỉnh táo, càng nói càng thấy bất an. Lúc này, trời đã về canh tư, bốn bề lặng ngắt. Giữa đêm tối mịt, bất chợt vang lên tiếng xào xạc trong bụi cây, tựa như có vật gì đang len lỏi. Cả hai giật mình, một người vội đặt tay lên chuôi đao, tay kia đưa ra chặn ngang trước ngực đồng đội, trầm giọng quát: “Ai đó? Kẻ nào lén lút giữa đêm khuya?”

Người B vội đưa đầu thương nâng cao đèn lồng, chiếu về hướng phát ra tiếng động. Dưới ánh sáng lờ mờ, một bóng dáng nhỏ bé từ từ bước ra khỏi lùm cây. Là một chú tiểu đầu trọc, chừng mười một, mười hai tuổi, áo cà sa cũ kỹ pha lẫn vài chỗ mới.

Cậu ta chưa kịp lên tiếng, cả hai tên Kim Ngô Vệ đã thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chuôi đao cũng dần buông lỏng.

Khi ấy, dưới chân núi Chung Nam đang làm lễ cầu siêu cho công chúa, tăng đạo khắp Trường An đều được điều đến, con số lên tới cả ngàn. Cảnh tăng lữ qua lại vốn đã quen. Một chú tiểu xuất hiện, cũng chẳng lạ lùng gì.

“Xin hai vị quân gia chớ nổi giận! Tiểu tăng ban ngày vì tham ăn nên trót ăn quá hai bát cơm chay, đêm đến bụng đau không chịu nổi, sư phụ bực mình liền đuổi ra ngoài…”

Cậu ôm bụng, lưng khom, giọng nhỏ như muỗi kêu, mồ hôi từ trán lăn dài xuống mặt, dáng vẻ nhếch nhác tội nghiệp.

“Thôi được rồi! Tránh xa ra một chút, đừng làm ô uế chốn thiêng của công chúa!”

Sau vài câu tra hỏi chiếu lệ, hai tên Kim Ngô Vệ như trút được gánh nặng, quát khẽ đuổi đi tiểu sa di. Thấy không có quan trên đến kiểm tra, cả hai lập tức rời đi, đổi sang một khu vực khác để tiếp tục tuần tra, vừa đi vừa tiếp tục câu chuyện đang dang dở lúc nãy.

Cảnh tượng ấy, suy cho cùng, cũng chỉ là một đoạn nhạc nền vụn vặt chen vào đêm túc trực linh cữu công chúa, một chi tiết vụn vặt trong đêm dài.

Chú tiểu chờ đến khi ánh đèn lồng của đội tuần tra khuất hẳn nơi cuối con dốc mới dám từ từ đứng dậy, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Chọn đúng đêm trăng mờ để ra tay, ánh sáng yếu vừa vặn che khuất bóng hình, chỉ khổ nỗi ngay chính bản thân cũng chẳng thấy rõ đường đi gập ghềnh dưới chân. Nếu sư phụ còn sống, nhìn thấy hắn đạp phải cành khô, làm quan binh cảnh giác, việc xong nhất định sẽ dùng roi quật cho một trận nên thân.

Lần này có kinh mà không gặp hiểm, hắn càng thêm dè chừng, lặng lẽ lần bước đi sâu vào rặng cây. Ước chừng qua được một dặm, hắn sờ đến ngôi nhà nhỏ chuyên trồng rau của một người dân quê, len qua hàng rào tre để vào sân sau. Vì có tang, người quanh đây đều bị buộc dọn đi nơi khác, trong nhà tối om, không đèn không lửa.

Hắn không vào nhà mà nép mình trong sân, im thinh thít chờ một lát, xác định khắp bốn bề không một bóng người mới mò tới góc tường dương vòng, gõ lên mặt tảng đá mấy cái. Một chốc sau, từ dưới tảng đá vọng lên mấy tiếng gõ đáp lại, tiết tấu y hệt. Chú tiểu vén tay áo, dịch tảng đá sang một bên, để lộ thảm cỏ bên dưới. Gạt bỏ lớp cỏ, lộ ra một cửa động nhỏ hẹp đến mức chỉ đủ một đứa trẻ chui lọt, đường xuống lại nghiêng nghiêng, không biết thông tới đâu dưới lòng đất.

Cậu khom người, thấp giọng gọi vào trong hầm: “Đại sư huynh, lên đi!”

Từ trong động trước tiên đưa lên mấy bao đất, chú tiểu đón lấy rồi đặt gọn sang một bên. Kế đó có người cựa mình bò lên, đầu ra trước, rồi vai, chờ đến khi cả hai cánh tay rút được ra ngoài thì vang lên một tiếng răng rắc nơi khớp xương, hắn xoay vai thẳng lưng, chậm rãi trồi khỏi cửa động một nam nhân trẻ tuổi vận áo màu xanh nhạt.

Dù nhìn bao nhiêu lần, chú tiểu vẫn không khỏi líu lưỡi cảm thán trước vẫn khiến tài nghệ thu nhỏ của đại sư huynh.

Nam nhân ấy vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt thanh tú dài hẹp, nước da còn tái hơn cả ánh trăng, dưới mắt có vệt xanh nhàn nhạt, trông chẳng có vẻ gì là khoẻ mạnh. Từ dưới đất chui lên, chẳng nói chẳng rằng, chàng ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, hai tay bắt quyết, nhắm mắt điều khí.

Trong giếng, không khí vô cùng ngột ngạt, dù nội lực chàng đã luyện đến mức cao thâm, sau mấy canh giờ đào đất cũng phải trồi lên hít thở một chút. Chú tiểu vừa trông chừng vừa dọn đất đổ đi quanh sân. Gần đây mọi nơi đều đang xây dựng vì chuyện tang lễ của công chúa, mấy bao đất đổ lẫn vào chẳng ai nhận ra.

Chờ chú tiểu làm xong, chàng trai kia cũng đã điều khí xong. Chú tiểu liền lôi từ trong áo ra một túi đồ, lấy rượu và thức ăn dâng lên. Người kia nhận lấy, chậm rãi ăn uống, động tác ung dung, từ tốn.

Nhìn sư huynh ăn uống, chú nghĩ thầm, dù cho đại sư huynh tư chất hơn người, nắm trong tay không ít tuyệt kỹ, nhưng cái giá phải trả cho những điều đó… chẳng ai dám mơ tưởng. Làn da kia còn lạnh hơn cả phiến gạch xanh dưới mộ đạo; nếu nằm im nhắm mắt nín thở, mười người nhìn qua thì chín kẻ tưởng là xác chết.

“Đào đến địa cung rồi sao?”

“Khoảng ba khắc nữa là là tới nơi.” Thiếu niên uống cạn rượu trong bình, phủi bụi trên khăn vấn đầu, rồi lại buộc gọn lên trán.

“Đại sư huynh… lần này thật sự… thật sự là lần cuối cùng sao?” Chú tiểu ngập ngừng hỏi xác nhận.

Thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng nhỏ: ““Phải. Dù có tìm không thấy, từ sau cũng không làm nữa. Gác kiếm rửa tay.”

Chú tiểu không khỏi thở dài: “Tiếc thật, sư huynh mang một thân bản lĩnh, mà hai ta lại vẫn chưa phát tài lần nào.”

“Thập Tam Lang là, nếu muốn phát tài, sao không đi theo lão Nhị, theo ta, Vệ Huấn, thì kiếm được gì đâu.”

Chú tiểu tên Thập Tam Lang nghiêm túc đáp: “Nếu đệ theo nhị sư huynh, thì ai ở lại canh chừng đại sư huynh?”

Một người xuất gia, một người phàm tục, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Trước kia, trong giới trộm mộ, Trung lang tướng Trần lão đầu danh chấn thiên hạ, là bậc kỳ tài mà không ai không kính nể. Trước khi qua đời, ông quyết định truyền nghề cho người đệ tử thứ hai. Vi Huấn là đại sư huynh lại chẳng mảy may quan tâm. Lão đầu vừa mất, hắn liền rời đi một mình, chỉ mang theo thanh dao găm giắt bên lưng, bỏ lại tất cả phía sau. Không ngờ rằng, cậu nhóc Thập Tam Lang người kém hắn đến mười tuổi lại lẳng lặng đuổi theo, không rời một bước, quyết một lòng đi theo.

Vi Huấn đứng dậy, định quay lại địa đạo, bất giác ngẩng nhìn ánh trăng mờ sau tầng mây mỏng. Trăng lạnh lặng lẽ, quầng sáng yếu ớt như lòng người. Xưa nay không tin vào quỷ thần, nhưng lần này, hắn vẫn lặng lẽ thề trong tâm:

Lần này chính là lần cuối cùng đào mộ rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.