Đoàn người lần theo con hẻm nhỏ mà đi tới. Nhà La Thành Nghiệp nằm chen chúc giữa hai tòa đại viện chẳng khác nào bản thân hắn bị vây giữa hai lằn ranh đen trắng, dở dang chẳng biết đường nào thoát thân. Dẫu rằng đã hoàn lương, từng tận tâm tận lực gánh vác chức trách bất lương soái, song bởi thân phận xuất thân giang hồ, vết cũ khó xóa không thể ngang hàng cùng hàng quan lại. Ngặt nỗi từng là kẻ bắt kẻ gian, cũng đắc tội không ít người trong chốn giang hồ, tiến chẳng được, lùi chẳng xong, chỉ đành sống lay lắt giữa dòng đời kẹt thế.
Trong sân phủ một lớp cát mịn để che dấu vết máu, trông chẳng khác gì pháp trường vừa được dọn qua. Vi Huấn khẽ nói: “Bảo Lãng từng đích thân xử tội một tên bất lương soái ngay tại sân này. Vết máu, dấu chân xưa đều đã bị xóa sạch, chẳng còn nhận ra hình hài ban đầu.”
Trên cửa lớn còn dán giấy niêm phong có đóng ấn quan. Bảo Châu đang chau mày suy nghĩ, thì thấy Vi Huấn bước tới, khẽ vuốt nhẹ lớp giấy ấy vài lượt bằng lòng bàn tay. Không biết hắn dùng cách gì, chỉ chạm đến lần thứ hai, lớp giấy niêm phong liền bong ra từng mảng, nguyên vẹn không chút rách. Thập Tam nhẹ tay đón lấy, đặt gọn một bên, chờ khi rời đi sẽ dán lại như cũ.
Một động tác nhỏ, song khiến Bảo Châu tròn mắt. Nàng tận mắt chứng kiến thủ pháp khéo léo chẳng khác gì tay nghề đạo tặc lành nghề, mới thấm thía vì sao mọi lớp canh phòng tinh vi nơi lăng tẩm địa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796304/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.