Bảo Châu tiếp tục giở kinh thư, bất ngờ một mảnh giấy mỏng màu vàng nhạt rơi ra từ giữa các trang Phật kinh. Nàng vội đưa tay nhặt lấy, thấy rõ trên mặt giấy hiện lên tám chữ rõ ràng: “Trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết.”
Bảo Châu nghĩ thầm: “Thì ra kinh sách chỉ là vật ngụy trang, như chiếc hộp kia, vốn dùng để cất giấu tờ giấy này.”
Tờ giấy mỏng như cánh chuồn, rộng chưa đầy ba ngón tay, giấu kỹ trong một cuốn kinh lớn như thế, nếu chẳng phải Vi Huấn nghĩ ra kế phóng hỏa làm lộ chỗ giấu, thì làm gì có ai đủ kiên nhẫn giở đến?
Dương Hành Giản vội lên tiếng: “Chính là nó! Hôm ấy khi Ngô Trí Viễn phát hiện xà châu bị đánh cắp, tờ giấy này được đặt dưới lớp đệm mềm trong hộp không. Tám chữ ‘Trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết’ vốn là điển tích của danh thần Đông Hán Dương Chấn từ chối hối lộ. Nếu kẻ trộm cố ý lưu lại lời này, hẳn chẳng đơn thuần là trộm vật, mà có ẩn ý ngầm uy h**p.”
Vi Huấn gật đầu nói: “Lúc phát hiện tờ giấy, chỉ có ba người có mặt: Bảo Lãng, Ngô Trí Viễn và hòa thượng trụ trì chùa Liên Hoa. Trong ba người ấy, tất có kẻ hiểu rõ nội tình, nên mới đáp ứng được câu ‘ngươi biết, ta biết’. Về phần Bảo Lãng hắn giấu tờ giấy đi, có thể là để dành làm chứng cứ phá án, cũng có thể là vì trong lòng có điều mờ ám.”
Dương Hành Giản nghe hắn phân tích gãy gọn, thầm nghĩ người này không chỉ biết dùng võ lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796309/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.