Mấy năm ấy, là khoảng thời gian khổ cực nhất trong đời ta. Trần Sư Cổ là bậc thầy hiếm có dưới gầm trời, võ công sâu như vực thẳm, dạy dỗ không chút giấu nghề. Dù ta muốn học thứ gì, ông cũng đem hết những điều mình biết mà chỉ bảo. Nhưng đồng thời, ông cũng là người thầy tệ nhất trên đời khi trên gương mặt ông vĩnh viễn là nụ cười lạnh lẽo đầy khinh miệt, dịu dàng đến đáng sợ. Nụ cười ấy khiến người ta nghi ngờ chính bản thân mình là kẻ ngu dốt, hết thuốc chữa.
Võ công ta tiến bộ nhanh chóng, thế nhưng so với các môn đồ khác trong Tàn Dương Viện, dường như ta vẫn chỉ giẫm chân tại chỗ, không có gì đáng kể. Nhất là khi đứng trước đại sư huynh, tất cả những điều từng khiến ta tự hào như thiên tư, linh kh bỗng chốc trở thành trò cười. Dẫu ta có cố sức khổ luyện thế nào, thì cảnh giới của huynh ấy vẫn luôn là thứ xa vời, chẳng thể nào với tới.
Ta hận huynh ấy, ghen tị với huynh ấy, có những ngày chỉ muốn buông bỏ, về quê làm một tên địa chủ sống qua ngày. Nhưng từ nhỏ đã lấy võ học làm lẽ sống, thật sự nuốt không trôi nỗi uất nghẹn ấy.
Đại sư huynh không để ai vào mắt. Có khi thì lạnh lùng ra tay trừng phạt chúng ta bằng những đòn đau thấu xương, có khi lại lặng lẽ rời viện đi lo đào huyệt trộm mộ. Ta từ xưa không vì tiền bạc mà muộn phiền, lại vô cùng khinh bỉ nghề trộm mộ, cho rằng một người như huynh ấy tài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796341/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.