Bảo Châu ngủ qua đêm trên chiếc xe bò. Hôm sau, đoàn người lại tiếp tục lên đường, rồi cuối cùng cũng rõ nguyên do đường khan hiếm lương thực: hai trấn lớn Quan Đông là Tri Thanh và Hoài Tây vì tranh quyền đoạt đất mà đem binh tấn công thành, tụ binh hàng vạn, chặn đứng dòng vận chuyển lương thực Giang Hoài.
Lạc Dương vốn là điểm nút quan trọng chuyển gạo từ vùng Giang Hoài ra phương Bắc. Giờ đường thủy đứt đoạn, chẳng khác nào bị bóp nghẹt yết hầu. Kho thóc ở Lạc Dương tuy còn gạo dự trữ, nhưng phải ưu tiên tiếp tế cho Trường An – nơi thiên tử ngự trị. Gặp thêm hạn hán kéo dài, nạn đói như mây đen phủ kín khắp Kinh Kỳ. Thành Lạc Dương nay đã cấm người đói vào, phòng ngừa loạn dân nổi dậy.
Dọc đường, người mặt mày hốc hác, quần áo rách nát ngày một đông. Còn có từng nhóm trai tráng ánh mắt rực lên đói khát, lang thang khắp lề đường.
Vi Huấn thu lại nụ cười bông đùa, bắt đầu đi chậm lại, khi thì dẫn cả đoàn rẽ vào bụi cỏ dại, khi thì nấp trong những ngôi nhà hoang đổ nát. Sau lần thứ ba gặp lưu dân, hắn lôi từ tay nải ra chiếc áo vải xanh, đưa cho Bảo Châu:
“Nàng mặc áo lụa quá bắt mắt, tạm khoác cái này vào che bớt đi.”
Bảo Châu lúc ấy mặc áo gấm tơ lụa Bàng Lương Ký tặng, trong lòng lo sợ, thì thầm:
“Họ sẽ cướp sao?”
Vi Huấn nói nhỏ:
“Nếu chỉ cướp thì còn nhẹ. Khi con người đói đến cùng cực, chẳng khác gì sói. Lúc đó… họ có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796357/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.