Nhập điện một lúc sau, đập vào mắt là hai bức bích hoạ lớn treo hai bên Đông Tây. Phía Đông vẽ một mỹ nhân tuyệt sắc nằm nghiêng trên đất hoang, đôi mắt khép hờ, thân hình tr*n tr**ng phô bày, gấm vóc xa hoa đã rơi rớt trên đất, che lấp phần th*n d***, nét đẹp rực rỡ như vừa rời khỏi giấc mộng.
Phía Tây đối lại là một bộ xương khô có tư thế giống hệt mỹ nhân kia, nhưng tóc đã rụng, y phục hoa lệ xưa kia giờ như áo rách của dân đói, xương cốt trắng lạnh nằm lẫn trong bùn đất và cỏ dại.
Quan Sơn chắp tay, cúi đầu hành lễ, kính cẩn giới thiệu: “Hồng nhan rồi cũng thành xương trắng, dù đẹp đến đâu rồi cũng về với vô thường. Hai bức bích họa này là tác phẩm của Thượng sư, thể hiện cái nhìn về Phật pháp của ngài. Đây là hai bức đầu và cuối trong bộ ‘Cửu Tương Quán’ – ‘Tân tử tướng’ và ‘Xương khô tướng’.”
Dưới bức ‘Tân tử tướng’ có đề kệ:
“Một đời nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành,
Thân mềm như lụa, mới chết chưa tan.
Hoa rực rỡ chóng phai trong tháng năm,
Mệnh mỏng như lá, dễ rụng lúc thu sang.”
Dưới bức ‘Xương khô tướng’ lại đề:
“Lặng lẽ cỏ dại bám xương khô,
Cõi trần hồng nhan giờ chẳng còn.
Trước mộ người xưa trăng mờ rơi lệ,
Hồn xa phương nào, mịt mờ giấc mơ.”
Bảo Châu đứng lặng hồi lâu, bị ý nghĩa ẩn sau bức tranh chấn động tâm can. Khi lấy lại tinh thần, nàng chú ý đến nét vẽ, tranh thủy mặc dùng màu nhạt, thiên về gợi ý hơn miêu tả.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796359/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.