Thân bị vây giữa đám đông, một khi xảy chen lấn dẫm đạp, thì khó lòng thoát thân. Tuy thân thể mềm mại, nhưng dưới sức ép khổng lồ chồng lên nhau, chẳng khác gì bị những tấm sắt ép nghiền, khiến người ta không tài nào thở nổi. Nếu sơ ý ngã xuống, lập tức sẽ bị người khác giẫm thành thịt vụn.
Không kịp bàn bạc đối sách, Vi Huấn lập tức vươn tay trái kéo Bảo Châu lên, tay phải nắm lấy đai lưng Dương Hành Giản, thân hình phóng vút khỏi mặt đất, trong khoảnh khắc đã thoát khỏi ba vị trí đứng cũ, nơi ấy liền bị thân người khác lấp kín.
Hắn mang theo hai người nhảy lên dây xiếc mà nghệ nhân còn để lơ lửng trên không, trước tiên đặt Dương Hành Giản xuống. Ông lão nào biết đi dây xiếc, tuy nhất thời thoát khỏi cảnh bị giẫm nát, nhưng lại vô cùng chật vật, tay chân bám chặt lấy dây, treo lủng lẳng giữa không trung, khăn vấn đầu rơi mất, miệng la hét om sòm, song vì tiếng ồn xung quanh quá lớn nên chẳng ai nghe được ông ta kêu gì.
Vi Huấn đang lưỡng lự chưa biết an trí Bảo Châu thế nào, nàng đã ghé tai hét lên: “Lên chỗ cao! Càng cao càng tốt!”
Vi Huấn lập tức ôm nàng vào lòng, hai chân đạp trường thằng mà lao đi như giẫm đất bằng, phóng thẳng về phía bảo tháp gần nhất. Bộ pháp Thận Lâu tuyệt thế vô song, tuy ôm theo một người mà vẫn nhanh như tia chớp. Bảo Châu chỉ cảm thấy gió ào ào bên tai, cảnh vật lướt nhanh qua mắt, mi vừa nhắm vừa mở thì hắn đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796367/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.