“Lão ở chùa Thiềm Quang đã nhiều năm, là người chứng kiến Quan Trừng lớn lên từ thuở nhỏ. Nó là cô nhi được thượng nhân Đàm Lâm nhận nuôi. Từ khi còn bé đã bộc lộ tài năng hội họa, sớm là đệ tử thân truyền, cũng là cánh tay đắc lực của phương trượng trong việc vẽ vời. Hồi ở Lạc Dương, lão và nhà họ Ngô cùng sống tại phường Quảng Lợi, tuy chẳng thân thiết nhưng cũng biết mặt biết tên. Nhà họ chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, sống rất chắt chiu, quanh năm rau cháo qua ngày. Ngô Quế Nhi, con gái lớn nhà ấy, chưa từng biết mùi vị đường phèn là gì.”
“Quế Nhi chẳng biết vẽ, nhưng rất mê xem tranh. Chùa Thiềm Quang nổi danh với bích họa, nàng thường lấy cớ lễ Phật hay mua hoa quế để vào xem. Từ đó mới quen biết Quan Trừng. Cả hai đều nghèo, có ý định rời chùa sống đời thường, nhưng đến một đồng bạc cũng không có, quả là túng thiếu vô cùng.”
Bảo Châu thắc mắc: “Nhưng Quan Trừng vẽ giỏi đến thế, lẽ nào không kiếm được tiền?”
Lão họa sư hừ khẽ, không vui: “Nó là học trò, nghề nào cũng vậy, học trò thì không có thù lao. Có bữa cơm no là phúc. Ta dạy đồ đệ cũng vậy. Thượng nhân Đàm Lâm tuy rộng rãi, thuốc màu không tiếc tiền, nhưng vẫn không cho xuất sư. Kỹ pháp cốt lõi vẫn giữ chặt trong tay, Quan Trừng chỉ được phép tô màu.”
“Nhưng đứa trẻ ấy thật tài hoa. Bỏ qua bước vẽ phác, trực tiếp dùng màu sắc cấu hình tranh, tự tạo ra lối vẽ riêng biệt. Vì vậy chuyện xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796370/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.