Vi Huấn chẳng rõ vì sao mình lại nấn ná lâu đến thế. Trong đại điện âm u, mùi nhang tỏa quẩn quanh, lão tăng chậm rãi tụng niệm, tiếng nói khàn khàn dường như có ma lực, lôi người chìm vào dòng hồi ức 40 năm trước, như sa vào bùn lầy, chẳng thể thoát thân.
Đàm Lâm luôn miệng khuyên nhủ đừng “dẫm vào vết xe đổ”, nhưng Vi Huấn chẳng nhìn ra điều gì đáng để học lấy. Nguyên Húc bị người hại chết, xương cốt chẳng còn; còn Bảo Châu, ngay từ đầu đã gặp phải cùng một kiếp nạn, nàng vẫn còn đây.
Sau khi xoá tên đồ đệ thứ sáu Bàng Lương Ký, cả mười hai người trong sư môn đều bị giết tận, chẳng một ai giữ được tính mạng. Ai cũng có kết cục thê thảm, Trần Sư Cổ cũng chẳng khá gì hơn. Hắn rơi vào ma chướng, bởi không còn nơi để phát tiết. Nếu khi xưa có thể giết kẻ thù trong đêm tối, e rằng mọi việc đã sớm kết thúc.
Vi Huấn chạy vội về thượng khách đường, liếc mắt đã thấy Bảo Châu đang quỳ bên hồ nước, tay với lấy một đóa sen nhưng mãi chẳng chạm tới, suýt nữa ngã nhào vào trong ao.
Hắn bật cười, ngăn nàng lại: “Muốn té xuống như gà lăn vào nồi canh à!” Rồi nhún người phóng lên núi giả giữa hồ, hỏi: “Muốn đóa nào?”
Bảo Châu chỉ tay reo lên: “Là đóa kia, vừa mới nhú lên khỏi mặt nước ấy!”
Vi Huấn đưa tay hái sen, nhảy trở về bờ, mang theo sương sớm trao vào tay nàng.
Nàng vừa mới tắm gội xong, cả người nóng ấm, ôm hoa sen hít một hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796374/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.