Vi Huấn nhẹ giọng hỏi:
“Đêm qua ta tìm khắp nơi cũng chẳng thấy bóng dáng nàng, vì sao lại ngủ trong phòng của Thập Tam Lang?”
Bảo Châu nghe hỏi liền cảm thấy lạ lùng:
“Chuyện ấy chẳng phải là đương nhiên sao? Cũng là tại ngươi cả đấy!”
Vi Huấn ngạc nhiên:
“Tại ta?”
Bảo Châu thấy hắn chẳng hiểu gì, trong lòng vừa thẹn vừa bực, khẽ trách:
“Cũng bởi… cây hòe ấy!”
Chỉ vì cây hòe.
Cây hòe…
A…
Lời giải cho điều nghi hoặc lớn nhất cuối cùng cũng hiện ra. Vi Huấn bỗng như trút được gánh nặng trong lòng, thân thể cũng buông lơi, khẽ dựa vào cột hành lang sau lưng, đôi vai thả xuống.
Phải rồi… là vì cây hòe.
Hôm trước lúc hai người cùng tắm bên tường gỗ, hắn nổi lòng xấu hổ, lấy cớ nói trên cây hòe có quỷ sâu thắt cổ để dọa nàng đi. Nàng vốn sợ sâu, lại nghe lời hắn nói, nhất định chẳng dám trở lại gian tắm cũ dưới cây hòe nữa, tự nhiên phải tìm một suối nước nóng khác không có cây ấy.
Lại nói thêm, trước kia gian phòng nàng vốn đã đổi cho Dương Hành Giản, lúc này tạm thời đổi tiếp với Thập Tam Lang, cũng là chuyện thuận tay. Mà Thập Tam Lang hôm qua ở thiền đường suốt đêm tụng niệm, không về phòng nghỉ, thành ra gian kia vẫn bỏ trống. Nàng vốn e sợ, lại thấy tiện, liền ở luôn nơi ấy.
Điều tưởng như huyền bí không thể nào lý giải, hóa ra lại có lời giải giản đơn đến không ngờ.
Bảo Châu lại nói tiếp:
“Hôm qua ta mệt đến mở mắt không nổi, có nói với ngươi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796380/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.