Phủ đệ Tiết soái đèn đuốc sáng rực, khách khứa ngồi chật cả hai hàng, tiếng nhạc đàn sáo vang vọng không dứt bên tai. Dàn nhạc cùng tấu khúc trời, cầm, tiêu, đàn gảy ngân nga, vũ nữ khoan thai uyển chuyển, từng bước nhẹ nhàng giẫm theo nhịp trống, cảnh sắc vừa vui tươi vừa diệu kỳ.
Yến tiệc đang lúc rộn ràng náo nhiệt nhất, chủ tiệc là Lưu Côn vỗ tay một tràng vang dội, sai người dâng món ăn chính đêm nay. Sáu quân sĩ vạm vỡ khiêng lên một chiếc mâm đồng lớn chưa từng thấy, ngẩng cao đầu bước lên bậc. Trên mâm là một con trâu nướng nguyên con, da thịt vàng óng ánh như mạ. Đây không phải nghé non như thường thấy, mà là một trâu đực trưởng thành, muốn nướng chín nguyên con thế này, chắc hẳn phải dựng riêng một lò lửa khổng lồ.
Một con trâu lớn sừng sững giữa tiệc, khiến sứ thần, quan viên, tướng lĩnh nơi đây đều bật thốt trầm trồ kinh ngạc. Gia Lệnh Lý Thành Ấm không kìm được bật cười nhạt, giọng thấp khinh khỉnh: “Chỉ là trò phô trương.”
Giữa chốn biên thành như thế này mà có thể bày ra tiệc tùng xa hoa chẳng kém Trường An, Lưu Côn vô cùng đắc ý, tay nâng chén rượu đứng dậy, cất lời chúc tụng dài dòng, ngoài mặt nói hữu hảo láng giềng, thực ra vẫn là lời lẽ khoe khoang quân lực hùng hậu của U Châu.
Hoắc Thất Lang trông có vẻ thảnh thơi, nhưng ánh mắt sắc bén như chớp, không bỏ sót từng động tĩnh trong sảnh. Khi Lưu Côn thao thao bất tuyệt, nàng chợt thấy từ phía sau lưng, đôi vai Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796401/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.