Khi ra khỏi thành, Hoắc Thất Lang vẫn còn lo lắng: chỉ có một lão đầu nghễnh ngãng đánh xe, sợ lực lượng hộ vệ không đủ. Nhưng vừa bước xuống xe, nàng liền phát hiện Viên Thiếu Bá cùng Tống Ánh Huy và các võ tướng khác đều đã chờ sẵn bên ngoài, ai nấy đều vận thường phục, ẩn mình kín đáo.
Qua lớp màn che mặt rũ xuống từ vành nón, Hoắc Thất Lang quan sát xung quanh, thấy xe bò dừng lại giữa cánh đồng bát ngát, cạnh một nền đất cao dùng đất đắp lên như gò đài bên cạnh là tường thành phế bỏ từ đời nào không rõ, đã sụp đổ hoang tàn.
Gần nền đất cao ấy có một tòa vọng lâu ba tầng đang được sửa chữa lại, mái cong, khang trang, phía trên cửa lớn treo bảng hiệu ba chữ, hai bên còn có đôi câu đối. Hai người đàn ông ăn mặc như thương gia phú hộ đứng nghênh tiếp trước vọng lâu, thấy Lý Nguyên Anh đến, lập tức quỳ rạp sát đất hành lễ.
Hoắc Thất Lang liếc mắt nhìn người dẫn đầu, thấy hắn thân hình mập mạp, khuôn mặt tròn trắng, để một hàng râu quai nón dài vừa đến ngực cảm giác rất quen mắt. Nàng bước tới, đưa tay kéo hắn ra đứng dưới ánh nắng mà ngắm kỹ.
Lần này thì nàng nhớ ra rồi.
Lần trước được nghỉ, cùng Vũ Văn Nhượng ra ngoài uống rượu mua vui, nàng từng thấy người này đeo một bộ râu giả, lảng vảng trong tửu lầu thành nội. Khi ấy đã thấy quen quen, đến hôm nay là lần thứ ba đụng mặt.
Nàng cố đào bới trong trí nhớ, cuối cùng cũng lôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796409/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.