Vừa chớm đông, bệnh cũ của Thiều Vương lại tái phát. Bao năm mệt nhọc lo việc chính sự, thân thể vốn đã suy yếu, nay lại gặp một trận phong hàn bất ngờ, khiến cơn bạo bệnh ập đến, nặng nề hơn bất cứ lần nào trước đó. Như thân thể vốn đã trọng thương, nay lại chịu thêm một cú đánh trời giáng, sức sống mỏng manh chỉ như tơ nhện, lay lắt bên bờ sinh tử.
Dù thay thuốc đổi y, dù triệu đến lắm danh y nổi tiếng, dù có Hoắc Thất Lang suốt ngày đêm không rời nửa bước trông nom hộ giá, cũng không thể đổi lấy một chút chuyển biến nào. Bao tâm sức của mọi người chỉ như ngọn đèn leo lét trước gió, muốn giữ lại một tia sáng mong manh nhưng vô ích.
Ai nấy đều hiểu rõ, đây không còn là họa sát thân từ bên ngoài, mà là số mệnh đã đến lúc. Người thiếu niên từng đánh cúc tung hoành giữa sân, kẻ từng giấu tài nhiều năm, nhẫn nhịn như rồng ngủ đông, lấy mưu lược xoay chuyển vận mệnh giữa cơn nguy, cuối cùng cũng đã chiếm giữ được vùng trọng địa U Châu. Ai ngờ, lúc tưởng đã khổ tận cam lai, thì thọ mệnh lại không cho phép.
Theo thường lệ, lẽ ra lúc này đã phải chuẩn bị quan tài và lều tang phía sau để hậu sự. Nhưng theo lệnh của Lý Nguyên Anh, bệnh tình được tuyệt đối giữ kín, không để lộ ra ngoài tẩm điện nửa lời. Ngay cả việc phát tang, cũng quyết ý sẽ giữ bí mật đến cùng.
Ngày Tiểu Tuyết năm ấy, hắn bỗng nói:
“Ta muốn ra khỏi thành một chuyến.”
Là chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796414/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.