Thập Tam Lang suy đoán có lý có cớ, khiến ai nấy đều trầm mặc. Mọi người nghĩ đến năm xưa phải khổ sở lắm mới ép được Trần Sư Cổ vào chỗ chết, nay nếu lại sinh ra một kẻ điên võ công cái thế, lòng ôm thù hận, tất sẽ khiến giang hồ dậy sóng, tai hoạ khôn lường.
Nhất là Động Chân Tử cùng Bà Âm Ma cả hai từ lâu ôm mộng tranh ngôi thủ toạ trong môn phái. Giờ hay tin Vi Huấn bệnh nặng mà lành, biết mình không thể địch lại, lập tức sinh tâm thoái chí, chán nản đến cực điểm.
Mọi người trong phòng ai nấy đều giữ riêng tâm cơ, chẳng ai lên tiếng, không khí lặng như tờ.
Bỗng Khâu Nhậm đập đùi một cái, là người đầu tiên lên tiếng:
“Năm xưa Bàng Lục thiếu nợ nhân tình, đại sư huynh chưa kịp mở lời đã trả thay. Nay hiếm khi có dịp làm chút chuyện giúp hắn, sau này có khi cũng được báo đáp, kể ra cũng đáng làm. Hơn nữa, nếu muốn ở đất Lạc Dương này đứng vững, sớm muộn gì cũng phải giao thiệp với tam giáo cửu lưu nơi đây, chọn ngày chẳng bằng nhằm ngày, thừa cơ đi tìm người, ta cũng muốn xem Lạc Hà thuỷ rốt cuộc sâu cạn thế nào.”
Hứa Bão Chân lòng dạ thâm sâu, ngẫm tới ngẫm lui, tự mình cân nhắc lợi hại, nghĩ đến những điều có thể đem lại lợi cho bản thân. Sau một hồi mới nhoẻn miệng cười nhạt, nói:
“Có kẻ dám giở thủ đoạn với đại sư huynh, suýt nữa đánh chết cả tiểu sư đệ, khác nào tát thẳng vào mặt cả bọn ta. Mai này còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796430/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.