Dưới bóng chiều lặng lẽ, Bảo Châu bất thần bị ai đó nhéo tóc, mạnh tay ấn thẳng xuống làn nước ao lạnh buốt. Một cú dìm ấy khiến nàng bừng tỉnh.
Nàng bị kéo lôi xềnh xệch về phía trước, từng phen giãy giụa quyết liệt, nhưng hai cánh tay đã bị bẻ trật khớp, không sao nhấc lên phản kháng được. Hai bà vú dùng khăn vải thô mà chà rửa nàng mạnh tay, kỳ đến nỗi da thịt tưởng như muốn rách toạc.
Một bà khẽ giọng thưa:
“Cô cô, thân thể con bé này vẫn còn sạch sẽ lắm.”
Trên bờ, có người đàn bà lạnh lùng đáp:
“Con gái nhà nghèo, cha là kẻ cuốc đất, mẹ là hạng buôn gánh bán bưng, ai biết trong tóc nó có giận có chấy hay không. Lật kỹ mà coi, kỳ cho thật sạch vào.”
Lại có tiếng đàn ông vang lên, nghiêm nghị:
“Con bé này sức không yếu đâu. Lát nữa xương cốt nối lại, các người nhớ chớ để nó chạm tay vào bất cứ vật gì sắc nhọn.”
Người đàn bà khi nãy lại nói:
“Trong nội viện này làm gì có thứ gì bén nhọn. Ngay đến lưỡi kéo ta cũng không để nó sờ tới.”
Bản năng mách bảo rằng có rất nhiều ánh mắt lạ lùng đang dõi theo, trong cơn thịnh nộ, Bảo Châu chỉ thấy máu nóng trào dâng. Từ thuở nhỏ, nàng đã quen được đám a hoàn cung kính hầu hạ khi tắm rửa, nào từng chịu cảnh thô lỗ, nhục nhằn thế này.
Chà rửa nửa buổi, nàng bị túm tóc lôi lên bờ, thân thể ướt sũng lại bị thay cho một bộ áo vải thô của người hầu gái.
Người đàn bà được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796433/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.