Những roi da làm bằng gân bò đã được xử lý đặc biệt, mềm dẻo nhưng nặng nề, từng cú, từng cú quất xuống lưng phát ra âm thanh nặng nề khiến người ta ê răng. Kẻ cầm roi có vẻ đã được huấn luyện thuần thục, mỗi roi đều đánh đúng lực, không làm rách da, nhưng để lại từng vệt bầm tím đỏ tím loang lổ, đau đến tận xương.
Bảo Châu quỳ bên bờ ao, cổ bị gông sắt, chân bị xiềng vào đinh đóng trên mặt đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Mỗi lần tiếng roi vút qua không khí vang lên, nàng liền không kìm được mà nhắm mắt lại, run rẩy theo bản năng.
Sau hai mươi roi, hai tên hộ viện khiêng Mễ Ma Diên lưng cong eo gập tới, đặt hắn nằm bên cạnh nàng, cũng khóa gông xiềng vào đinh đất, hai người cùng quỳ sóng vai. Xong việc, bọn họ liền bỏ đi hết. Đám vũ cơ trốn sau các cánh cửa, qua khe cửa sổ len lén nhìn ra, ánh mắt đầy thương xót, khe khẽ bàn tán.
Bảo Châu hoảng hốt nhìn những vết roi ghê người chằng chịt trên lưng Mễ Ma Diên, khó hiểu hỏi: “Là ta đánh người, ta bỏ trốn, vì sao lại trút roi lên người ngươi?”
Mễ Ma Diên suốt buổi chịu hình không dám cựa quậy một lần, giờ nằm thở dố.c trên đất. Đợi cho cơn đau thiêu đốt dần dịu đi, cơ thể bắt đầu quen với cảm giác tê dại, hắn mới gắng gượng ngồi dậy, yếu ớt đáp:
“Vì ta là bạn cùng phòng với ngươi. Cái này gọi là ‘cùng chịu trách nhiệm’. Nếu vừa rồi ngươi chạy xa hơn chút nữa, đến cả người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796435/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.