Từ lần đầu biểu diễn điệu múa xong, Kỳ Vương lập tức sai Mễ Ma Diên quay ngược lại học theo dáng múa của Đan Điểu, đem những động tác còn vụng về của nàng mài giũa thêm lần nữa, rồi biên soạn lại vũ khúc, mong tái hiện lại cảnh Quý phi năm xưa múa Chá Chi trong buổi yến tiệc cung đình.
Mấy chục năm chìm đắm trong chuyện nữ sắc, Lý Dục nhìn đời không ít, mắt cũng rất tinh tường, đối với các điệu múa và âm nhạc đều có hiểu biết sâu sắc. Đội ngũ vũ công, ca kỹ, nhạc công mà hắn thu gom được, đều là những người xuất sắc nhất, không hề thua kém giáo phường trong cung đình.
Dù Bảo Châu có bằng lòng hay không, mỗi ngày nàng đều bị Lý Dục gọi tới khi thì phải múa cho hắn xem, khi thì quỳ cạnh chỗ ngồi của hắn như vật trang trí sống, để hắn thỏa thích mộng tưởng, tự huyễn hoặc rằng nàng là dấu hiệu của điềm lành trời ban.
Người chịu trách nhiệm bắt Quan Âm Nô là Từ Thập Nhất và sư huynh Trương Cẩu Cẩu chính là hai kẻ thân tín chuyên theo hầu bên Kỳ Vương, cũng là hai cao thủ thay phiên túc trực bên cạnh hắn.
Để đề phòng Bảo Châu gây thương tích cho người khác, nàng bị xích lại như vật nuôi, giam trên bệ rồng cuộn đèn, tay chân khó cử động, chẳng còn chút tôn nghiêm nào để nói. Nỗi nhục này khiến nàng thống khổ đến cực độ, nhiều khi trong lòng còn sinh ra một cảm giác lạ thường tựa như hồn mình đã lìa khỏi xác, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng lố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796445/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.