Mễ Ma Diên suốt đêm không trở lại.
Khi Bảo Châu bước vào phòng luyện múa, bọn vũ cơ trong viện liền tựa chim sợ cành cong, từng người đều cúi đầu né tránh ánh mắt nàng. Đến giờ khắc này, nàng mới dần dần hiểu ra mỗi lần trong Nghê Thường Viện có người đột ngột biến mất, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng mà chẳng ai dám nói ra, dường như kẻ đó chưa từng tồn tại. Chốn này như có một vết thương thối rữa âm ỉ chảy máu, mãi chẳng liền da, mỗi khi có kẻ cố vạch băng gạc lên, không khác gì kéo theo mủ độc lẫn huyết vảy, khiến thống khổ càng thêm thấu tâm can. Bởi thế, người người chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ.
Gần tới giữa trưa, Bảo Châu bị truyền gọi đến Tường Vân Đường hầu hạ.
Trên nền đá phiến nơi sân viện, còn ẩm đẫm nước lau. Mười mấy kẻ tiểu đồng quỳ mọp dưới đất, tay cầm chổi mao lợn, chăm chú kỳ cọ từng tấc một. Trên đài cao diễn vũ, tấm thảm mới tinh đã được thay thế. Họ đang tẩy xóa… dấu tích của Mễ Ma Diên sao?
Lụa rủ hông thon, kim linh nhẹ rung, tuyết diện hồi chuyển. Bảo Châu ngơ ngẩn nhìn lên vũ đài. Nơi đó dường như vẫn còn vương lại dáng hình một thiếu niên tuyệt mỹ xoay vòng giữa ánh nến, thân hình mềm dẻo uyển chuyển, kim linh nơi trán như còn ngân vang bên tai nàng không dứt.
Dưới mái hiên rủ bóng, đèn rồng cuộn vẫn như mọi ngày cháy bập bùng. Lý Dục an tọa trên bảo tọa của mình, sau một đêm cuồng hoan, lúc này thần sắc đã lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796451/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.