Thác Bạt Tam Nương đã đưa Đậu Kính trở về phủ đệ của hắn, còn Vi Huấn thì ôm lấy Bảo Châu, mỏi mệt trở về phòng ngủ.
Vì muốn sớm hoàn thành kế hoạch trả thù, nàng không đợi thân thể khỏi hẳn, đã như tiếng sấm vang chớp giật mà hành động, dốc hết sức thực hiện từng bước. Ngày ấy ở phủ Kỳ Vương, nàng kiên cường kéo cung quá sức, làm tổn thương gân tay, đến giờ vẫn không thể nhấc nổi hai cánh tay. Dây cung kéo sâu vào da thịt, suýt nữa đứt gân, khiến cho việc cử động thường ngày cũng trở nên khó khăn. Đôi tay nàng run rẩy dữ dội, đến mức một chén trà cũng không thể giữ vững.
Khi đối mặt Đậu Kính, nàng đánh phấn đậm để che lớp da bong tróc. Tất cả đều do Vi Huấn kiên nhẫn tỉ mỉ dùng phấn trang điểm cho nàng. Đến cả lúc tẩy trang cũng phải nhờ hắn giúp.
Hắn lấy khăn vải thấm nước vo gạo, chậm rãi và cẩn thận lau từng lớp phấn trên mặt nàng. Lớp da khô chết cùng với phấn bong ra từng mảng, để lộ lớp da non bên trong còn đỏ loang lổ máu. Làn da từng trắng mịn giờ đã sần sùi, những vết sâu cạn không đều, như dấu tích của muôn ngàn vết dao âm thầm.
Vi Huấn đau lòng như dao cắt, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
“Đỡ hơn hôm qua rồi, da mới cũng sắp lành..”
Bảo Châu chỉ “Ừm” một tiếng thất thần, ánh mắt trống rỗng nhìn ra xa, thần trí như đã bay đi chốn không ai với tới được.
Trước đây, nàng rất yêu vẻ ngoài của mình, ra ngoài luôn đội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796458/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.