Cửa sổ vừa khép lại, liền “oanh” một tiếng long trời lở đất, tựa như trời nghiêng đất nứt, sấm sét đánh xuống, chấn đến mái ngói rung lên rào rạt, bụi đất rơi rào rào như mưa. Không ai ngờ được, một trận giao phong giữa nữ vu và tà vật lại có thể động trời động đất đến thế! Đám dân đứng xem ai nấy sắc mặt tái xanh, hồn bay phách lạc, kẻ yếu vía còn chưa kịp hiểu chuyện đã sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Chỉ lát sau, cánh cửa phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, chầm chậm hé ra, mùi lưu hoàng xộc thẳng vào mặt. Chu Thanh Dương từ trong bước ra, tóc tai không rối, áo quần không cháy, chỉ khẽ vung tay khép lại cửa phòng, đoạn lập tức sai chủ nhà đem nhúng nước bịt kín các khe cửa sổ, niêm kín gian phòng lại.
Nàng phủi phủi tro thuốc súng vương trên tay áo, ngẩng đầu cao giọng nói:
“Đừng sợ! Dịch quỷ đã bị ta bắt nhốt, cứ phong phòng ba ngày, tà khí sẽ tự lui.”
Mọi người quanh đó đều im phăng phắc, ánh mắt nhìn nàng dần dần chuyển thành kính nể, chẳng ai dám cất lời.
Chu Thanh Dương thấu hiểu lòng dân nghèo, biết rõ nhà nào cũng chỉ còn đôi nồi ba bát, nếu bắt họ đốt sạch vật dụng, khác gì lấy đi nồi cơm. Bởi vậy nàng mượn danh đuổi tà, chọn vài nhà có người bệnh hay người chết, đốt pháo trúc, hun lưu hoàng, dùng hơi nóng xông khắp gian phòng để tiêu trừ.
Pháo trúc khi ấy vốn là thứ đồ chơi xa xỉ của nhà quyền quý, ở đất Hà Bắc, người dân bình thường chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796471/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.