Hà Bắc vốn từ lâu đã nức tiếng là đất sinh ngựa quý, trong đó, ngựa vùng Thành Đức lại càng được xem là đứng đầu thiên hạ. Nhờ khí trời thuận lợi, đất đai phì nhiêu, người người biết nghề nuôi ngựa, kỵ binh Thành Đức được tiếng cưỡi giống ngựa lương câu, mình dẻo sức bền, đánh đâu thắng đó, tung hoành khắp cõi, oai danh lừng lẫy. Những cái đầu người chất đống ngoài kinh thành cũng là do bọn họ chém về, như một kiểu dương oai với thế gian.
Từ biệt Thanh Dương đạo nhân, đoàn người Bảo Châu rẽ hướng đông, chuẩn bị tiến vào đất Hằng Châu, nơi đặt trụ sở. Trên đường đi, họ ngang qua một trại ngựa lớn thuộc doanh kỵ binh Thành Đức chốn chuyên gây giống nuôi dưỡng chiến mã vùng Bắc. Đồng bằng mở rộng mênh mông, ngựa tốt hàng nghìn hàng vạn, từng đàn từng lũ thả vó tự do, cảnh tượng hùng tráng đến lặng người. Mục dân Khiết Đan được thuê về chăm ngựa, nuôi đến mỡ bóng thịt chắc, chân thấp gân dài, dẻo dai đến lạ.
Bảo Châu từ bé vốn mê tuấn mã, nay tận mắt chứng kiến cảnh tượng lớn lao ấy, trong lòng không khỏi xao xuyến, dừng chân ngắm nghía mất cả nửa ngày trời.
Ngựa Hà Bắc tuy không cao lớn oai phong như ngựa Đại Uyên, loài được ví như ngựa trời giáng hạ, nhưng thân thể rắn chắc, sức bền dẻo dai, lại giỏi trèo đèo vượt núi, là giống chuyên dùng cho đường dài dặm thẳm. Bảo Châu ngắm nhìn, càng thêm ưng ý, nảy tâm muốn chọn lấy vài con giống tốt đem theo. Chỉ khổ nỗi tiền lộ phí đã cạn từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796474/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.