Sáng sớm, trời còn lặng lờ chưa tỉnh, khi mọi người còn lững thững trong cơn ngái ngủ, một toán người ăn mặc như dân phường chợ, bất thần ập tới chùa Phong Long.
Bề ngoài trông chẳng khác thường dân, nhưng trong tay ai cũng cầm binh khí, dáng vẻ dứt khoát như quân lính Thành Đức. Họ ra tay nhanh như chớp, đánh dồn dập, phối hợp ăn ý. Trong thời gian ngắn bằng uống cạn một chén trà, không ít ngục tốt còn đang say giấc đã nằm mãi không dậy nổi.
Dẫn đầu là một viên tướng trẻ tuổi, dáng cao lớn, nhanh nhẹn, thần sắc sắc sảo đầy uy thế. Ông vung tay, chém đứt chùm chìa khóa lấy từ một xác ngục tốt, mở tung cánh cửa sắt nhà giam.
Trước cảnh tượng hiện ra, ông thoáng khựng lại, định thần một lúc mới bước vào. Người con gái đang quay lưng về phía cửa, mái tóc đen từng dài thướt tha giờ đã vụn nát tả tơi, dáng ngồi bất động như pho tượng. Nàng ôm một thiếu niên máu me đầy người vào lòng, cả hai người dính chặt trong thứ huyết đỏ sẫm đã khô cứng.
“Công chúa…” Viên tướng ấy khẽ gọi.
Bảo Châu từ từ quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng đảo qua một vòng. Viên Thiếu Bá vừa chạm phải ánh mắt ấy, lòng chợt run rẩy. Người con gái từng rực rỡ như ánh mai, giờ chỉ còn là bóng người tiều tụy, tóc trắng loang lổ, da xám tái, hai mắt sưng đỏ, như chứa đầy những tháng ngày không thể nói thành lời.
Nước mắt nàng lại lặng lẽ rơi xuống, khiến cảnh vật trước mắt mờ nhòe. Nàng chăm chú nhìn người vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796477/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.