Tuy chẳng ai nói ra thành lời, nhưng từ trên xuống dưới U Châu, ai nấy đều mơ hồ cảm thấy một trận đại chiến sắp sửa giáng xuống.
Trường An, thiên tử nắm trong tay mười lăm vạn quân tinh nhuệ, đó là đội quân bảo vệ kinh đô và vùng trung châu. Còn người con trai bị đày ra biên cương Thiều Vương Lý Nguyên Anh lại giữ trong tay mười vạn binh, cộng thêm công chúa Bảo Châu mang theo một vạn quân kỵ từ Ngọc Sơ đến, đủ để thấy hai bên đã âm thầm chuẩn bị thế đối đầu chính diện.
Dĩ nhiên, giữa họ vẫn còn một bức tường khó vượt qua đó là đạo lý. Hiếu đạo là gốc rễ của đất nước, là nền nếp giúp dân yên lòng, giữ vững bốn phương. Con mà đem quân nghênh chiến cha, ấy là tội bất hiếu tày trời. Dù con có thắng đi nữa, trong mắt thiên hạ vẫn là nghịch tử, chẳng ai kính phục.
Cũng có khả năng khác hoàng đế tuổi đã xế chiều, không còn sức trị nổi đứa con xa nơi biên thùy, đành nhắm mắt cho qua. Nhưng ngôi báu rồi sẽ có người thừa kế, mà chẳng đời vua nào chấp nhận để một người anh em giữ binh riêng như thế. Một khi triều đình phát binh, Thiều Vương cũng không thể ngồi yên chờ chết.
Sớm muộn gì, hai người họ cũng phải có một trận chiến.
Giám quân U Châu là Nguyễn Tự Minh, đã âm thầm đặt cược vào Thiều Vương. Dù sao hắn đang ở đất U Châu, lại chẳng có vị hoàng tử nào khác để chọn. Tận mắt chứng kiến Lý Nguyên Anh vượt muôn trùng hiểm nguy, đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796484/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.