Ngày đầu tiên sau khi Vi Huấn “chết”
Vi Huấn toàn thân dính máu, chỉ riêng gương mặt là còn sạch sẽ, do Bảo Châu dùng nước mắt rửa sạch. Thập Tam Lang vạch lớp áo rách nát, thấy thi thể máu thịt be bét, gân gãy xương dập, vành mắt hắn không khỏi đỏ hoe.
Hắn ghi nhớ sứ mạng trong lòng, kiên nhẫn lau chùi từng phần thân thể, cố gắng thu xếp hậu sự cho sư huynh thật chu toàn.
Trong lúc lau rửa, Thập Tam Lang bất chợt nhận ra một điều lạ: những đường gân đen vốn nổi rõ khắp người Vi Huấn dường như đã nhạt đi, gần như không còn nhìn thấy. Khăn vải lau qua máu dính lại chuyển sang màu đen, Thập Tam Lang biết người chết thì vết thương và máu thường đổi màu, nhưng so với thời gian tử vong, biến đổi như vậy là quá nhanh.
Có lẽ do sư huynh mắc phải chứng bệnh lạ, nên sau khi mất mới khác thường như vậy, Thập Tam Lang nghĩ thầm. Thoát được cõi khổ trần ai, không còn chịu đựng đau đớn của thân xác, cũng coi như được một kết cuộc nhẹ nhàng.
Ngày thứ hai
Thi thể được rửa mặt, chải tóc gọn gàng, thay quần áo vải thô sạch sẽ, bên ngoài bọc thêm một lớp vải trắng dày. Gương mặt Vi Huấn khi nằm yên rất tĩnh lặng, bình thản như đang ngủ say. Bảo Châu sau khi trở về từ chuyến tuần tra liền ôm lấy hắn mà khóc một hồi lâu.
Thập Tam Lang định lên tiếng nhắc nhở theo phong tục dân gian, trước khi nhập liệm, người thân nên kìm nén nước mắt, tránh để nước mắt rơi vào xác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796486/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.