Từ sau khi Thánh thượng bất cẩn té ngã trong điện Bồng Lai, khắp Đại Minh Cung dường như lặng lẽ đổi thay.
Ngày trước, huynh muội vẫn thân thiết gắn bó, dù cách nhau nửa cung thành, công chúa cũng thường chạy xa chỉ để cùng huynh trưởng dùng bữa. Nhưng kể từ sau khi Thánh thượng bị thương, nàng lại chưa một lần đích thân tới thăm, chỉ cho người thân cận thay mặt hỏi han mỗi sáng chiều cho có lệ.
Trước kia nàng thường mặc nhẹ nhàng, ra vào cung điện như gió thoảng. Giờ đây, mỗi lần xuất hiện đều phải đủ đầy nghi lễ, hộ vệ kè kè hai bên, phía sau luôn có hai người mang cung tên theo hầu.
Mãi đến khi Lý Nguyên Anh lành hẳn, gương mặt hồi phục như xưa, nàng mới qua chốc lát ngồi tán chuyện, lời qua tiếng lại cũng nhạt như nước lã.
Người trong cung kín đáo bàn tán, nói Quý phi an táng tại điện Bồng Lai, e phong thủy nơi đó không thuận, cũng ảnh hưởng đến phúc phần đời sau của công chúa.
Cơn giận trong lòng dịu xuống, Bảo Châu dần nhận ra trong cuộc xung đột hôm đó có điều gì bất thường. Thường Lan đã già, vốn chẳng sống được bao lâu, chờ đến khi người duy nhất biết chuyện ra đi, sự thật cũng theo đó bị chôn vùi dưới lòng đất. Với tính tình cẩn trọng của Lý Nguyên Anh, nếu thật muốn nói ra cái chết của mẫu thân, chẳng khó gì để bịa một lý do không để lộ sơ hở.
Thế nhưng hôm ấy, hắn lại như cố ý để nàng nhận ra kẽ hở, đẩy mọi thứ đi đến tận cùng. Mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796493/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.