Tháng này là tháng giêng của nông lịch (âm lịch),người Đường gọi là “tiêu”, còn ngày mười lăm lại là đêm trăng tròn đầu tiên của năm, cho nên gọi ngày mười lăm tháng giêng là Tiết (Tết) Nguyên Tiêu (hay Thượng Nguyên). Mà ở thời Đường nhất là năm Khai Nguyên thời thịnh Đường hiện giờ, tầm quan trọng của tết Nguyên Tiêu còn quan trọng hơn so với năm mới (tết đón xuân mới).
Thời Đường cấm cấm đi lại ban đêm. Ban đêm khi bắt đầu có tiếng trống là cấm xuất hành, vi phạm sẽ bị xử phạt, chỉ duy nhất tết Nguyên Tiêu, triều đình đặc biệt cho phép xoá bỏ lệnh cấm ba ngày, xưng là “phóng dạ”. Ban đêm, nơi chốn giăng đèn kết hoa, ngày đêm ca múa tấu nhạc, dân chúng du ngoạn xem đèn nhiều vô số kể, suốt đêm vui vẻ, náo nhiệt phi thường. Đây là một lễ hội vui vẻ của toàn bộ dân chúng.
Năm nay, bởi vì Thịnh vương Lý Kỳ và Hàm Nghi công chúa giá lâm nên tết Nguyên Tiêu của Lạc Dương càng thêm phồn thịnh. Mấy vạn chiếc hoa đăng bắt đầu từ cố cung Lạc Dương kéo không dứt trải rộng toàn bộ các phố xá trong thành Lạc Dương. Đường phố toàn thấy người là người, ồn ào, ầm ĩ. Vầng trăng tròn trên bầu trời như trở nên mờ nhạt và ngượng ngùng bởi ánh sáng hoa đăng của nhân gian.
Bản thân ở trong hoàn cảnh kỳ diệu này, Tiêu Duệ lúc này mới cảm nhận được sâu sắc về sự tráng lệ của lễ hội lớn nhất thời Đường này. Trong thành, nơi nơi hoa đăng sáng, thương nhân dân chúng chen chúc mà đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tuu-do/258867/quyen-1-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.