Đằng Không nhanh trí vừa động, chợt nhớ tới một bài thơ chữ số chơi rất hay lúc trước với Tiêu Duệ và mấy chị em, nàng cùng Tiêu Duệ vợ chồng tình thâm ý hợp tâm đầu, thấy động tác của ái lang, nàng liền hiểu được hắn đang nhắc nhở chính mình.
Cánh hoa sen phấn hồng bay lên đầy trời, từng cánh từng cánh đều xán lạn dưới ánh mặt trời, phản xạ hào quang xinh đẹp.
Lý Đằng Không mỉm cười ngọt ngào, nàng chậm rãi đi ra phía trước, cũng thuận tay nhấc phù dung lên, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, mặc cho cánh hoa xinh đẹp xán lạn rơi lên thân thể mềm mại của nàng.
- Một cánh hai cánh ba bốn cánh…
Lý Đằng Không cười hì hì ngâm nói.
Mọi người sửng sốt, nhíu mày, đây là thơ gì a?
Lý Long Cơ cười khổ, thầm nghĩ loại thơ này cũng chỉ có quỷ nha đầu này có thể làm được đi? Thọ Xương công chúa không kìm nổi cười khanh khách, cười run hết cả người che bụng không đứng dậy nổi.
Lý Đằng Không căn bản không để ý thần sắc của mọi người, lại càng không nhìn Thọ Xương nhạo báng, chỉ tiếp tục ngâm:
- Năm cánh sáu cánh bảy tám cánh. Chín cánh mười cánh mười một cánh…
Nói tới đây, nàng đột nhiên quên từ, quên một câu cuối cùng Tiêu Duệ nói ngày đó như thế nào, cuối cùng nàng xấu hổ xoa tay, nghịch ngợm gãi đầu, nương theo tiếng thở dài, tranh thủ nhìn về phía Tiêu Duệ.
Thấy Tiêu Duệ sốt ruột ra sức lấy tay ra dấu trên mặt, Lý Đằng Không mày liễu khẽ nhắn:
- Đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tuu-do/789724/quyen-5-chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.