Hoa Lộ Quỳnh Tương, phát minh nhỏ này của Tiêu Duệ nói trắng ra chính là nước hoa thời hiện đại. Đi dạo một ngày với thiếu nữ Ngọc Hoàn, linh cơ vừa động nghĩ ra Hoa Lộ Quỳnh Tương, đây coi như một điều ngẫu nhiên đi.
Tiêu Duệ vốn chỉ muốn làm thành trò vui, nhưng không ngờ vật nhỏ này lại thành trân bảo trong mắt Ngọc Hoàn. Vào ban đêm nàng liền dựa theo lời Tiêu Duệ, tắm trong nước pha chút Hoa Lộ Quỳnh Tương. Nước trong thùng biến thành suối ngọt, rượu ngon, tắm xong một chút rồi lại xịt lên người, cả người đều có mùi thơm ngát, hơn nữa mùi hương ngan ngát thật lâu không tan hết.
Thiếu nữ mừng như điên, không ngại đêm dài yên tĩnh, lao ra khỏi phòng, chạy vào hậu viện gọi Tiêu Duệ dậy. Vẻ kích động của thiếu nữ làm Tiêu Duệ kinh ngạc, sau đó hiểu ra một chút. Ngọc Hoàn trời sinh đã hôi nách, mặc dù không quá nặng nhưng cái mùi đó vẫn làm thiếu nữ thích ăn mặc đẹp rất xấu hổ. Không có cách nào, nàng chỉ biết tắm rửa, bôi chút phấn hương. Chuyện đầu tiên sau khi thức dậy chính là phun phấn hương vào nách.
Tẩm hương là tập tục quen thuộc của người đời Đường. Chỉ có điều phấn hương phun vào nách chỉ có tác dụng ở ba mùa xuân thu đông. Đến mùa hè bị ánh nắng chiếu vào thì đúng là không dễ chịu. Nhưng hôm nay có Hoa Lộ Quỳnh Tương liền làm đỡ hơn rất nhiều. Không những thay thế phấn hương, Còn miễn đi nỗi khổ bị mùi phấn và mồ hôi trộn lẫn vào nhau. Ngươi nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tuu-do/790022/quyen-1-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.