(Phản bội)
Cửa, một cánh cửa u ám; một cánh cửa nặng nề ảm đạm; một cánh cửa nặng trĩu tăm tối bốc ra hơi thở âm trầm. Mặc cho ánh mặc trời vàng rượm buổi sáng có rọi vào trên người nó, nhưng vẫn tiết ra khí tức âm u, từ trên cửa lộ ra một tấm biển không khó để nhìn thấy, Chiết Phiến môn – là đại môn của thiên lao.
Nghe nói, từ khi Thánh Long quốc khai lập tới nay, phàm là tội nhân khi đã bước qua cánh cửa này, đều sẽ không còn sống mà ra; hàm oan, đúng người đúng tội, bất luận là loại nào, không phải bị chém đầu thì bị xử cực hình, cho nên bị giam giữ sau cánh cửa này, không chỉ có tội nhân mà thôi, mà còn có cả những oan hồn vong phách không muốn rời đi.
Vì thế, chỉ cần đi tới cửa, sẽ tựa hồ chợt nghe thấy bên trong phát ra tiếng khóc than.
Sáng sớm đầu hạ, sương từ trên lá cây rơi xuống, tích giọt đọng lại trên mũi lá, ánh mặt trời xuyên qua nó chiếu ra một luồng hào quang hoa mỹ, dường như đặc biệt hài lòng với vẻ đẹp trong nháy mắt được mình tạo ra, hạt nước nhỏ rời khỏi phiến lá, chạy về trong cái ôm của mặt đất, nhưng chưa kịp đạt được mục đích, liền bị một thân ảnh chặn ngang.
Thúy Hoàn cúi đầu, nắm tay siết chặt trong tay áo, một giọt nước rơi xuống trên cổ, khiến nàng giật mình vội ngẩng đầu, trời mưa sao? Không, ánh nắng đang dần dần đổi nét sáng rực, khí trời thế này chắc sẽ không mưa đâu.
Nhưng vì cớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-gia-quy-phi/1495690/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.