Đêm khuya, được ôm chặt lấy, Snape dựa vào ngực Harry, chân mày hơi nhíu lại, răng cắn môi, bắt đầu nhè nhẹ run rẩy, trán mướt mồ hôi lạnh. Một lát sau, hắn mở mạnh hai mắt, lo lắng và e ngại nhìn căn phòng tối đen, thêm một giây nữa, lời trấn an mơ màng của Harry khiến hắn dần dần an tĩnh lại. “Ô… Sao thế? Sev?… Gặp ác mộng à…. đừng sợ… ngoan… ngủ đi… tôi ở đây rồi…”
Hơi đờ đẫn ngẩng đầu, trong bóng đêm, Snape thấy Harry nhắm mắt, thỉnh thoảng miệng mấp máy thì thầm mấy lời trấn an, tay ấp áp vuốt ve trên lưng hắn, khiến thân thể cứng đơ của hắn vô thức dần dần thả lỏng. Hắn chằm chằm nhìn Harry hồi lâu, mãi cho tới khi đôi mắt nhắm nghiền chậm rãi mở, con ngươi màu lục mơ hồ mà lo lắng nhìn vào mắt hắn. “Sao thế? Sev, không muốn ngủ ư?”
Bối rối, trong đầu có một giọng nói không ngừng lặp lại, “Rời hắn đi! Rời đi!”, nhưng chỉ thoáng lui khỏi sự ấm áp này, Snape như thể sợ lạnh, càng chặt chẽ áp sát thân thể tản ra hơi ấm của Harry, chậm rãi lắc đầu, tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng thon gầy, rắn chắc, sau đó đầu gối lên lồng ngực phập phồng của anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, lại nhắm mắt.
Harry nhìn Snape tựa hồ đang ngủ, cảm thấy ngờ vực trước sự đấu tranh và do dự trên gương mặt ngày thường ít biểu cảm, nếu có cũng chỉ chủ yếu là bất an và hoảng sợ. Anh suy nghĩ trong chốc lát, thật sự không thể nghĩ ra, chết tiệt, Snape cự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-gioi-ai-no/1748456/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.