Cuộc sống bình lặng tới mức làm Harry muốn than thở kéo dài suốt một tháng, rốt cuộc, sau khi không chống đỡ nổi sự oán trách của các đồng nghiệp, hết giờ tan tầm vào ngày làm việc cuối cùng trong tuần, Harry bị lôi đi quán Đầu Heo. Sau khi anh hết lời cam đoan, anh mới được cho phép về nhà báo cáo với Snape một tiếng.
Thật chật vật, giống như bị sói đói đuổi theo, Harry dùng thuật ảo ảnh di hình về nhà, vội vàng đặt hộp điểm tâm vào tay người đang chờ đợi anh ở cửa, sau đó cho Snape một cái ôm hữu lực, “A, Sev, không làm cách nào được cả, lũ ngu ngốc ấy điên mất rồi! Merlin, tôi không ứng phó nổi bọn họ, được rồi, tôi sẽ cố về nhà trước 10 giờ tối, nếu tôi về trễ, thầy cứ ngủ trước đi nhé? Được không?”
Một hồi lâu sau, ngay lúc Harry bắt đầu do dự có nên ‘bội ước’ hay không, chấp nhận ngày mai bị mấy tên kia chê cười một hồi, Snape nhẹ nhàng gật đầu. Anh hưng phấn cho hắn thêm một cái ôm, sau khi chắc chắn hắn đồng ý, anh lại dùng ảo ảnh di hình rời đi…
Nhóm đồng nghiệp đã uống tới say bí tỉ, thậm chí Harry không thể không dùng phép Stupefy mới tránh được một nữ đồng nghiệp say mèm ra trèo lên người anh. Merlin! Cho dù anh là một người đàn ông cực kỳ khỏe mạnh, nhưng không có nghĩa là anh giống đám đàn ông thích biểu hiện ‘nhiệt tình’ như vậy. Nếu là anh, anh lại càng yêu bộ dáng rụt rè, cực kỳ chờ mong mà lại bất an, cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-gioi-ai-no/1748460/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.