Cố gắn xoay đầu, Harry nôn nóng và bất đắc dĩ gầm nhẹ, “Làm sao tôi biết được? Vừa rồi còn tốt đẹp mà!”
Draco nghi hoặc đánh giá vẻ mặt lo lắng bối rối của Harry, sau khi chuyển ánh mắt tới cây chổi thần trong tay Ron và nằm trên mặt đất phía sau Harry, thở dài, liếc anh xem thường, “Vừa rồi cậu cưỡi chổi với Ron chứ gì? Kích thích lắm hả? Vui vẻ lắm hả?”
Không hiểu rõ, Harry nhíu mày, “Chỉ là đùa giỡn trong chốc lát mà thôi, Draco, hiện giờ chúng ta đang nói đến Sev!”
Draco chằm chằm nhìn Harry như thể nhìn chằm chằm một con quái vật lớn hình người, “Chỉ là đùa giỡn trong chốc lát? Harry, cậu để cha đỡ đầu của tôi ở lại một mình trên mặt đất mênh mông, bản thân lại bay lên trời cao hưởng thụ!”
Harry ngây ngẩn cả người, hít sâu một hơi. Nhờ George tới gần, nắm lấy vai hắn, Draco cố gắng thả lỏng. “Đồ Gryffindor ngu ngốc, cha đỡ đầu của tôi ỷ lại vào cậu như thế nào, chẳng lẽ đã lâu như vậy rồi, cậu còn không hiểu rõ sao? Hơn tám tháng, sau thật nhiều vất vả, cuối cùng ông ấy cũng có thể yên lặng đứng cách cậu không xa, nhưng cậu đừng quên, Harry, đó là khoảng cách lớn nhất mà hiện tại ông ấy có thể chấp nhận được, khoảng cách mà ông ấy chỉ cần vươn tay ra hoặc đi vài bước chân là có thể chạm được đến cậu! Mà vừa rồi, cậu bỏ lại ông ấy ở nơi ông ấy không quen thuộc, một người đứng trên mặt đất, như thể vứt bỏ ông ấy mà bay lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-gioi-ai-no/1748462/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.