Một ngày trước ngày cuối tuần, Harry nhận được cú mèo của Ron. Lúc ấy, anh đang ‘thảo luận’ với Snape làm sao để người ta ngoan ngoãn nghỉ ngơi lúc anh tập luyện thay vì đi chăm sóc mấy cây thảo dược lấy từ chỗ giáo sư Sprout, sau đó tới lúc anh nghỉ ngơi lại đòi chia sẻ cái ghế mây siêu lớn kia.
Harry một tay lấy thư lau trán, một tay ôm người đang thỏa mãn ngồi trên đùi anh, bưng bát nhỏ chậm rãi ăn, bắt đầu hồi tưởng, từ khi nào thì mình lâm vào trạng thái không thể cự tuyệt này, có lẽ là mấy ngày trước? Snape dần dần trở nên ‘giảo hoạt’. Một lần hắn bị Harry cưỡng chế bắt ngồi một mình trên ghế, ngẫu nhiên phát hiện nếu hắn dùng cặp mắt khẩn cầu nhìn anh, sau vài giây mặt run rẩy, anh sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn. Vì thế hắn thử vài lần, thấy lần nào cũng đúng, hắn đã thành công, hơn nữa sau vài ngày Harry bắt đầu ‘thích ứng’, có thể chống đỡ, Snape ‘thông minh’ lại thay đổi một loại ánh mắt khác…
Vừa tự hỏi, vừa không sao lãng nhìn thư của Ron, Harry chợt phát hiện ngày mai đã là ngày tụ họp rồi, mà từ sau bữa tối hôm đó, anh chưa từng nói chuyện này với Snape. Hay thật, Harry cắn răng, giờ thảo luận cũng không thể coi là quá muộn đi? Nếu Snape không muốn, anh cũng sẽ không ép con người thật vất vả mới có thể bắt đầu một cuộc sống bình thường này phải thừa nhận những chuyện hắn không muốn nhận.
Kéo mặt Snape nghiêng về phía mình, thực tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-gioi-ai-no/1748466/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.