Hít một ngụm sâu, Sirius muốn ngăn cản quyết định không hề làm hắn thấy cao hứng của Harry, “Harry, con…” Phiền não, Harry cào cào tóc. “Rồi! Chú Sirius, cứ như vậy đi! Con đã rối lắm rồi! Hơn nữa, là nếu! Nếu thôi mà! Không cần nói gì thêm!”
Remus vẫn giữ im lặng, giờ kéo kéo ống tay áo Sirius, không cho hắn nói tiếp. “Được rồi, Sirius, Harry đã là một người trưởng thành rồi, nó có quyền quyết định điều mình muốn làm!”
Cảm kích thoáng nhìn người sói ngăn lại những gì Sirius định nói, những lời chắc chắn sẽ khiến anh càng cảm thấy rối rắm bất đắc dĩ, Harry lại nhìn cha đỡ đầu của mình, cất lời, giọng mang theo sự thành khẩn và áy náy, “… Chú Sirius, thầy Sna… Severus biến thành như vậy, đều là con… Không cần nhắc tới cha mẹ con… Cha đỡ đầu, chú biết rõ rốt cuộc chuyện này vì sao lại phát sinh… Đây là con mắc nợ thầy… Con phải… trả giá tất cả những gì mình có thể trả giá, đền đáp lại tất cả những gì thầy đã làm vì con. Đây là đại giới mà con nên trả giá…”
Bị lời nói ẩn ẩn chỉ trích của Harry đả kích, Sirius ngậm miệng lại. Hắn nhìn Snape vẫn đang lẳng lặng quan sát Harry, không phải không thừa nhận, những khinh cuồng thời trẻ dại, cũng đến lúc phải bồi thường… Nhưng hắn sẽ không để Harry phải một mình gánh vác!
Kéo Remus đứng dậy, nhìn thấy Snape phản xạ rúm người lại, theo bản năng hạ giọng, động tác cũng trở nên ôn tồn. “… Được rồi, Harry, không thể không nói, con đúng là một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-gioi-ai-no/1748489/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.