Lúc vừa bước vào Hình phòng, Thanh Tụ thật sự bị những hình cụ treo đầy xung quanh doạ cho sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nha đầu này còn vô tình nhìn thấy ở gian phòng bên cạnh có một phạm nhân, không biết đã phạm tội gì nhưng đã bị những hình cụ sắc nhọn xuyên thấu xương quai xanh, da thịt trên người cũng không còn nguyên vẹn, xem chừng đã sớm hấp hối.
Nhìn cảnh đó, Thanh Tụ thiếu chút muốn ói.
Thanh Tụ cố nén nước mắt co rúm vào góc tường, không dám nhìn cũng không dám nghe. Phạm nhân ở cách vách đã không còn thanh âm gì nữa, không biết có phải đã bị hành chết rồi hay không. Mấy tên làm nhiệm vụ tra khảo ở Hình phòng sau khi tiến vào xin chỉ thị của Hổ Mạc liền đem phạm nhân rời đi, rồi sau đó, trong phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Mà Hổ Mạc cũng không hề nhúc nhích, cũng không hạ bất cứ mệnh lệnh gì nữa. Một lúc lâu sau, hai chân Thanh Tụ đã tê rần, nhìn xung quanh thấy đâu đâu cũng có hình cụ thì cũng không sợ nữa, dứt khoát ngồi bệt xuống sàn, dáng vẻ thản nhiên như sẵn sàng chờ xử trí.
Hổ Mạc vẫn không có phản ứng, chỉ một mực nhìn chằm chằm Thanh Tụ, cơ hồ muốn nhìn xem Thanh Tụ sợ hãi đến toàn thân co giật.
Một cảm giác khẩn trương không biết từ đâu dâng lên khắp toàn thân, Thanh Tụ cố đè nén tâm trạng cùng cảm giác sợ hãi, lần nữa hít sâu một hơi.
Ánh mắt của Hổ Mạc cũng kín đáo rời khỏi gương mặt Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/383464/quyen-7-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.