Bên ngoài quả nhiên rất náo nhiệt, ngôi sao trêи bầu trời đêm đều bị đủ loại đèn màu lộng lẫy làm cho thất sắc. Đưa mắt nhìn chung quanh, nơi nơi đều là tiếng cười đùa ầm ĩ, chỉ nhìn thôi cũng bất tri bất giác mà bị cảm nhiễm. Trong không khí có rất nhiều mùi hương, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo trúc vang lên cùng với tiếng hoan thanh tiếu ngữ, càng làm cho không khí ngày hội thêm náo nhiệt
Yến Kiêu ở thời hiện đại chỉ có khói bụi ô nhiễm, đâu từng trải qua việc này, vừa ra cửa liền nhìn ngây người, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc “thực sự rất có ý tứ”
Nhạc phu nhân cười nói “vậy sao? ngươi tuổi còn trẻ, không có việc gì đừng cả ngày nghẹn trong nha môn, rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo”
Bàng Mục từ quán ven đường mua hai cái hoa đăng đưa cho mẫu thân và Yến Kiêu, thấy nàng có chút kinh ngạc, hắn bỗng dưng cảm thấy mặt nóng lên “ta thấy nữ quyến nhà khác đều mang theo”
Yến Kiêu cũng thoải mái hào phóng tiếp nhận “đa tạ”
Cây cầm không dài, đầu ngón tay của hai người không chạm vào nhau, đều cùng giật mình, nóng lên. Một người vội buông tay, nhìn chung quanh; một người lại vội vàng tiếp nhận, sau đó cười ha ha
Bàng Mục và Nhạc phu nhân đều không hiểu ra làm sao
Yến Kiêu lại nghĩ, một đôi thanh niên nam nữ có gì đó với nhau, liền chạm ngón tay vào nhau, sau đó cùng thẹn thùng, quá cẩu huyết
Bàng Mục thấy nàng cười ngây ngô, vội gọi “Yến cô nương”
Yến Kiêu chà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/2556488/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.