Sống sót sau tai nạn, mọi người đều phấn khởi, cũng không biết là ai dẫn đầu, tất cả binh lính đều cùng kêu ồ lên
Bàng Mục thuận tay kéo Yến Kiêu tới, phủi tuyết trêи người nàng, cười mắng thuộc hạ “gào cái gì mà gào, không sợ làm ồn ào chung quanh”
Thấy hắn tâm tình tốt, mọi người càng thêm ra sức “ai ô, ban ngày ban mặt, còn nắm tay nhỏ’
Mọi người vang không thôi
Bàng Mục theo bản năng nhéo nhéo, vừa trơn vừa mềm, giống như đậu hũ
Hắn mặt già da dày, đương nhiên không có gì nhưng cô nương gia da mặt mỏng, bị mọi người trêu ghẹo như thế, chắc hẳn sẽ bực mình, nào ngờ hắn vừa mới lưu luyến muốn buông ra, lại bị nắm chặt hơn. Hắn sửng sốt nhìn Yến Kiêu, thấy đối phương nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt tự nhiên hào phóng. Bàng Mục không khỏi mừng như điên, cười ngây ngô
Liêu Vô Hà và Đồ Khánh đi đến, thấy thế bật cười, đồng thanh nói “người ngốc có ngốc phúc” Hoàn toàn không phải vì gia quyến nhà mình vẫn còn đang trêи đường tới đây mà ghen tỵ ah
Mọi người cười đùa một hồi mới giải tán, Yến Kiêu cũng có cơ hội hỏi Bàng Mục tình hình bắt người
Nhắc tới chuyện này, Bàng Mục có chút cảm khái “may mà chuẩn bị đầy đủ, tuy nổ sập một nửa khách điếm, cũng làm vài huynh đệ bị thương nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Ta đã phân phó y quan tận lực cứu trị, cũng đã phát bạc trợ cấp, bảo bọn họ yên tâm dưỡng thương”
Yến Kiêu kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/2556512/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.