Mãi cho đến tháng sáu, Bàng Mục mới đem chuyện ở Đô Xương phủ xử lý xong, cùng tân nhiệm tri phủ từ biệt, một lần nữa dẫn người đi Tuấn Ninh phủ nhậm chức.
Yến Kiêu ở cổ đại một thời gian rồi nhưng chưa bao giờ đi ra ngoài huyện, cho nên lần này đi thấy cái gì cũng mới lạ, vừa lúc trời không còn quá nóng, cưỡi Tiểu Bạch Mã dạo chơi ngoại thành, còn có lúc rảnh cùng Bàng Mục vui đùa, “Không có mấy người khổ như ngài mất ba tháng trằn trọc không ngủ để làm việc, cũng coi như ít có đi?”
“Tuy không dám nói vô tiền khoáng hậu*, chỉ sợ cũng là không nhiều lắm.” Bàng Mục lắc đầu bật cười.
*:“Vô” và “khoáng” trong trường hợp này đều chỉ “không” hoặc “trống trải”. Trong khi đó “tiền” là trước còn “hậu” là sau.Nói vô tiền khoáng hậu nhằm ám chỉ những việc không xảy ra trước đó và sau này cũng không xảy ra. Trong 1 số trường hợp, người ta dùng câu tục ngữ này để nói đến những việc có thể xảy ra 1 lần hoặc rất hiếm, sau đó khó có thể lặp lại.
Yến Kiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm trang nói: “Không phải vẫn nói người tài giỏi thường làm nhiều việc sao!”
Bàng Mục thầm nghĩ nếu ta là còn nguyện ý lao khổ, lúc trước tội gì chạy đến Bình An huyện ngồi chỗ kia? Chung quy thánh nhân vẫn là không quen nhìn ta nhàn rỗi đặc biệt là hắn còn ở thời điểm bận việc.
Hừ, còn luôn miệng hảo huynh đệ! Cũng không nhìn xem ngươi nhi tử đã có ba bốn đứa, lão tử động phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/2556546/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.