Thình lình xảy ra việc Bàng Mục cầu hôn hoàn toàn quấy rầy bình tĩnh của Yến Kiêu, vào lúc ban đêm, nàng mất ngủ.
Kết hôn, vốn dĩ cảm thấy chuyện này rất xa xôi, như thế nào đột nhiên lại được đề cập đến?
Càng nghĩ càng loạn, Yến Kiêu xoay người bò dậy, khoác áo choàng mỏng gõ cửa sổ phòng Bạch Ninh, “Tiểu Bạch, tiểu Bạch, ngươi còn thức không?”
Một trận thanh âm lẹp xẹp lẹp xẹp, Bạch Ninh đầu tóc rối loạn, vẻ mặt vô ngữ mở cửa sổ đối diện nàng, “Hiện tại tỉnh.”
Yến Kiêu xấu hổ cười, ngay sau đó đã bị kéo vào.
Sau đó lại qua một lát, trong phòng Bạch Ninh đột nhiên nổ tung vừa mừng vừa sợ, lại không thể tưởng tượng được nói, “Vì cái gì?!”
“Ngươi nói nhỏ chút!” Yến Kiêu nhào lên che nàng miệng, “Làm quảng bá sao?”
“Cái gì bá?” Bạch Ninh mơ hồ không rõ, hỏi.
“Ai nha cái kia không quan trọng,” Yến Kiêu sau khi xác nhận nàng sẽ không hét lên mới buông tay, vươn tay lấy gối trên đầu giường, đem mặt vùi vào gối, buồn rầu hừ hừ nói, “Tiểu Bạch, ta sợ.”
Nàng cảm thấy mình đã mắc hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.
“Ngươi sợ gì?” Hiện tại Bạch Ninh mất hết sự buồn ngủ, cũng học tư thế của nàng dựa vào nàng, “Ta cùng Nhã Âm đều cảm thấy lão Bàng từ khi quen biết ngươi cả người dường như thay đổi, làm người xử thế đều trở nên nhu hòa, hắn là thật sự muốn sống cùng ngươi.”
“Ta biết,” Yến Kiêu rầu rĩ nói, nghiêng đầu từ cánh tay nhìn nàng, “Chính là tiểu Bạch, ta không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/2556581/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.