Ba ngày sau, Thiệu Ly Uyên gửi thư đến, ai cũng không dám mở ra.
Một phong thư thật dày, không nghĩ cũng biết khẳng định bên trong có manh mối, mọi người đều tâm ngứa khó nhịn, nhưng mà…… Sợ bị mắng.
Cuối cùng vẫn là Liêu Vô Hà không biết nên khóc hay cười tự mình ra trận, sau khi mở ra thì nhướng mày, đưa cho đám người Bàng Mục đang háo hức chờ đợi, “Là kết quả.”
Bàng Mục cao hứng kêu một tiếng, lòng tràn đầy vui mừng dùng hai tay tiếp nhận, tập trung đọc, câu mở đầu chính là: “Một đám tiểu tử hỗn trướng!”
Mọi người: “……”
Yến Kiêu: “…… Phốc!”
Bàng Mục sắc mặt xấu hổ, “Lão gia tử cũng quá ghi thù, cái này kêu mọi người phải làm thế nào đây?”
Ma cao một thước đạo cao một trượng, Thiệu Ly Uyên biết rõ ràng đức hạnh mấy người này, lần này dùng phương pháp mới: Đem lời mắng chửi người trộn lẫn vào trong kết quả điều tra, phân bố đều đặn, muốn trốn cũng không trốn được.
Cái gì mà “Một đám hỗn trướng vẫn đang làm việc cần cù, mười lăm năm trước từng có đại án gây chấn động triều đình, phỏng chừng họ Bàng ngốc còn đang ở biên quan ăn cát, đương nhiên không nhớ được……”
Yến Kiêu và Bạch Ninh cùng nhau cười, nhìn bọn họ nước mắt lưng tròng đọc thư.
Ước chừng mười lăm năm trước, chiến sự bùng nổ, triều đình năm lần bảy lượt phân phát lương thảo, nhưng tiền tuyến vẫn liên tiếp báo nguy. Có người cảm thấy bất thường, khả nghi, liều chết điều tra, lại phát hiện có mấy vị đại thần liên thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/2556593/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.