Trần Tư Trà bị Tề Viễn rống làm cho rùng mình, nhưng lại sợ Bàng Mục thật sự phán hòa li, cho nên căng da đầu nhỏ giọng nói: “Đại, đại nhân, ti chức biết sai rồi, chỉ là việc mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, ti chức về nhà sẽ khuyên giải một lần, thì tốt rồi, thật sự không cần hưng sư động chúng như thế.”
Nếu thê tử hắn thật sự được như ý nguyện, chẳng phải là hắn bị một nữ nhân hưu! Còn không bằng Dương bộ đầu trước đây Dương Vượng bị đuổi đi thủ cửa thành, ngày sau còn có mặt mũi nào ở địa giới Tuấn Ninh phủ?
Hắn tự nhận thái độ đã thập phần thành khẩn, nhưng ai biết Bàng Mục nghe xong không những không có thuận theo ý hắn, ngược lại biểu tình càng thêm lạnh lẽo.
Bàng Mục trước sai người dẫn Lưu thị vì kích động mà ngất đi, sau đó lại nhìn về phía Trần Tư Trà.
Hắn mặt không biểu cảm nhìn người cấp dưới xưa nay rất có năng lực này, ánh mắt khiến đối phương đứng ngồi không yên, cả người không được tự nhiên.
“Trần Tư Trà?”
“Có ti chức!” Trần Tư Trà rùng mình, đột nhiên cúi đầu.
“Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ,” Bàng Mục từ từ nói, “Quản việc nhà còn hỏng bét, người khác sao dám giao trọng trách?”
Mồ hôi lạnh trên người Trần Tư Trà càng toát ra nhiều hơn.
Chỉ một câu này, tiền đồ của hắn coi như bị hủy.
Mẫu thân hắn Trần thị tuy chưa từng đọc sách, nhưng cũng mơ hồ nghe ra ý tứ, đau lòng không thôi, lại thầm hận con dâu Lưu thị không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/2556613/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.