Ta, lần đầu tiên nhìn đại bình nguyên Trực Thiên, tựa như đang phải đặt chân trên ngọn hoả sơn mà nhìn về một vùng yên ả, chỉ một cái nhìn cũng đã yêu tha thiết vùng đất đó.
Sau một ngày hành trình, vào lúc hoàng hôn chúng ta đã lên đến vùng đất cao nhất bên rìa đại bình nguyên. Trục Thiên đại bình nguyên trước mắt chúng ta trải dài như vô tận.
Kỳ lạ là không hề có một con sông nào. Chỉ có nhiều hồ lớn nhỏ phân bố rải rác theo một quy luật nào đó, phản chiếu chút ánh sáng còn sót lại của buổi chiều tà. Khu vực xung quanh mỗi hồ, cây cối đặc biệt xum xuê. Động vật từng bầy từng bầy. Các loại chim muông bay lên lượn xuống, tụ tập hết lại bên hồ. Cho dù thuận lợi cũng tuyệt không thể có lòng bắt chúng.
Theo như Ny nhã, phía cuối có một con sông lớn, nước sông mạnh mẽ tuôn trào, tạo ra kỳ cảnh.
Nguồn nước từ thác "Thiên bộc" bên cạnh Thiên miếu trong dãy Trục thiên sơn. Vì thế, con sông này là một trong cửu sơn, thập hà vô cùng thần bí, có tên là Địa tàng hà.
Thải nhu bên cạnh ta trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, vô phương khép lại.
Hồng tình chỉ vào nơi mờ ảo phía xa của bình nguyên nói: "Đó là dãy Trục thiên sơn. Từ đây đi ba ngày nữa, sẽ đến được nơi đó." Ta bỗng nhớ đến Liên vân sơn, nhớ đến Ma nữ quốc nằm bên kia của Liên vân sơn. Tâm tình trở nên trầm trọng. Lúc này hạ trại nghỉ ngơi. Trước khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-kiem-su/918521/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.