Thẩm Nghiệp không nhịn xuống, lén lút gãi gãi lòng bàn tay Diệp Trạch.
Diệp Trạch không có nhìn cậu, bắt lấy ngón tay tác loạn của cậu, bao vây ở lòng bàn tay.
Thẩm Nghiệp cong con mắt cười, tiến đến bên tai anh: "Chú à, chú rất soái nha!"
Diệp Trạch rũ mắt, lẳng lặng mà liếc cậu một cái.
Thần kỳ chính là, Thẩm Nghiệp thế nhưng hiểu ý tứ nam nhân.
Nam nhân đang nói, đừng nháo, trước giải quyết chính sự.
Thẩm Nghiệp vì thế ngoan ngoãn mà ngậm lại miệng.
Diệp Trạch ngược lại cười rộ lên, xoa nhéo mặt cậu.
Diệp Trạch ở trong mắt Thẩm Nghiệp là vô cùng soái khí, ở trong mắt Kim Nhứ hoàn toàn chính là tồn tại đáng sợ.
Câu nói vừa rồi của Diệp Trạch, nghe tới rất bình thường, nhưng Kim Nhứ cảm thấy Diệp Trạch chính là ám chỉ hắn quá cao điệu.
Kim Nhứ nơm nớp lo sợ mà nói: "Là tôi có mắt không tròng, đại nhân ngài đại lượng, ngàn vạn đừng so đo với loại nhân vật nhỏ như tôi."
Diệp Trạch nhàn nhạt mà nhìn hắn.
Rõ ràng là cái liếc mắt bình thường, lại có một loại kinh sợ tác động tới tâm, Kim Nhứ thiếu chút nữa không nhịn được quỳ rạp trên mặt đất xin tha.
Diệp Trạch chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói: "Đối tượng nên xin lỗi không phải tôi."
Kim Nhứ ngầm hiểu, lập tức chuyển sang Thẩm Nghiệp, cong eo nói: "Thẩm đại sư, hôm nay là tôi không đúng, thỉnh ngài có thể tha thứ."
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm nhún vai: "Được a, tha thứ, dù sao tôi cũng không có mất cái gì."
Kim Nhứ sửng sốt.
Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-ga-vao-hao-mon/1369717/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.