"Công trường, chú Vương. Mau đứng dậy đi, không sao đâu." Giọng nói lạnh nhạt của Lê Kiến Mộc vang lên, kéo lão về với thực tại.
Lão Vương chớp mắt, lồm cồm ngồi dậy, lúc này mới nhận ra mình đang nằm ngay cửa công trường. Bên cạnh, Tôn Quốc cũng vừa tỉnh lại, dáng vẻ bàng hoàng y hệt anh ta.
"Chú… Chú nhớ ra rồi! Tiểu Lê, vừa rồi cháu có thấy gì không? Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Những người xung quanh lập tức nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Đám người canh công trường đều là dân trong thôn, bao năm qua chưa từng bị quả phụ họ Lưu dọa sợ, nên họ không tin ở đây có ma quỷ. Khi ba người này bước vào công trường, họ cũng chẳng để tâm.
Nhưng năm phút trước, Lê Kiến Mộc bất ngờ đi ra, lạnh giọng bảo họ vào trong khiêng người. Lúc họ vào, lão Vương và Tôn Quốc đã nằm sóng soài dưới đất.
Bây giờ, ai nấy đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ… thật sự có ma?
Lê Kiến Mộc còn chưa kịp trả lời, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Một luồng âm khí mạnh mẽ cuộn trào như sóng dữ ập đến, nuốt chửng cả không gian. Đèn lớn ở cửa công trường không gió mà lay động, lúc sáng lúc tối, trông quỷ dị vô cùng.
"Xảy… Xảy ra chuyện gì thế này?"
"Chuyện này… Chuyện này…"
"Có ma… Thật sự có ma!"
Mọi người kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lao vào phòng an ninh. Họ chưa thấy gì, nhưng đã sợ đến mức chân run cầm cập.
Trước mắt Lê Kiến Mộc, bầu trời xám trắng đã bị một màn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2697999/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.