Ngoài xe, một nữ sinh mặc váy trắng, tóc tết hai bím, gương mặt thanh thuần đang tươi cười rạng rỡ nói lời cảm ơn với một đàn anh đứng gần đó.
Cô ta có diện mạo ngọt ngào, giọng nói dịu dàng dễ nghe, nụ cười nhẹ nhàng làm không ít đàn anh đến đón tân sinh viên cũng phải ngoái đầu nhìn.
"Tân sinh viên năm nay đúng là có nhiều gái xinh ghê."
Lê Kiến Mộc nghe thấy tiếng lầm bầm bên tai, liếc mắt nhìn Chu Soái.
Chu Soái lập tức ho nhẹ, nắm tay giả vờ nghiêm túc:
"Đại sư, tôi không có ý mạo phạm! Chỉ là đơn thuần thưởng thức thôi, thưởng thức thôi mà."
Cô thu ánh mắt về, nhưng không phải nhìn nữ sinh kia, mà là… phía sau cô ta.
Dưới bóng lưng của nữ sinh váy trắng, có một bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ nấp ở đó, toàn thân phủ một tầng khí đen mờ mờ. Cảm nhận được ánh nhìn của Lê Kiến Mộc, nó lập tức quay đầu, nhe răng về phía cô với vẻ mặt hung ác.
Một gương mặt trẻ con không răng, đáng lẽ phải trông non nớt, nhưng lúc này lại quỷ dị đến rợn người.
Lê Kiến Mộc thản nhiên thu hồi tầm mắt, ôm túi, nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh, nữ sinh kia sắp xếp xong hành lý rồi cùng đàn anh đón tân sinh viên lên xe.
"Đàn em, em cứ ngồi chờ một lát nhé, nửa tiếng nữa xe mới xuất phát." Đàn anh kia tận tình hướng dẫn xong rồi rời đi.
Nữ sinh mỉm cười gật đầu cảm ơn, sau đó quan sát xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi xuống người Chu Soái.
Chu Soái dáng vẻ cao ráo, nụ cười rạng rỡ, quần áo nhìn qua đơn giản nhưng người tinh mắt sẽ nhận ra chiếc áo thun ngắn tay của anh ta có giá cả ngàn tệ.
Khóe môi nữ sinh hơi nhếch lên, mang theo nụ cười ngọt ngào, sau đó chọn một chỗ ngồi cách Chu Soái một lối đi nhỏ rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
"Cậu là tân sinh viên năm nay đúng không? Chào cậu, tôi tên là Trương Oánh Oánh, đến từ An Thành."
Cô ta vươn tay, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, trên đó đeo một chiếc lắc tay màu tím lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn là biết không phải hàng rẻ tiền.
Chu Soái hơi nhướng mày, lập tức cười xã giao:
"Chào em, anh không phải tân sinh viên, anh là đàn anh của các em."
Nụ cười của Trương Oánh Oánh càng rạng rỡ, cô ta lập tức bắt chuyện với Chu Soái, trò chuyện rất nhiệt tình.
Chỉ có Lê Kiến Mộc, từ đầu đến cuối cô ta chẳng buồn liếc mắt một cái.
Toàn thân không có món đồ nào đáng giá, trông cũng không đến nỗi nhưng phong cách ăn mặc quê mùa, không đáng để cô ta để tâm.
Lê Kiến Mộc chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Trương Oánh Oánh khi cô ta lên xe, sau đó tựa đầu vào cửa sổ, khép mắt dưỡng thần, hoàn toàn chặn lại những tiếng trò chuyện ríu rít xung quanh.
Trái ngược với cô, Trương Oánh Oánh lại rất giỏi giao tiếp, nhanh chóng bắt chuyện với Chu Soái. Anh ta cũng thuộc kiểu người nhiệt tình, thế là cả hai chẳng mấy chốc đã trò chuyện rôm rả.
Thời gian trôi qua, xe bus dần đông hơn. Các tân sinh viên đến từ khắp nơi trên cả nước nối nhau lên xe, ai nấy đều tràn đầy hứng khởi. Có người ăn mặc giản dị, có người vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng tựu chung lại, tất cả đều mang theo kỳ vọng về cuộc sống mới tại trường đại học.
Khi xe chật kín chỗ, bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Trong nhóm người ấy, Trương Oánh Oánh là người dễ hoà nhập nhất, chẳng mấy chốc đã quen thân với vài bạn học.
Chỉ có Lê Kiến Mộc là người nói ít nhất. Từ đầu đến cuối, cô đều tựa vào cửa kính, không tham gia bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Nửa tiếng sau, xe bắt đầu lăn bánh.
Khi xe khởi động, quán tính khiến thân thể Lê Kiến Mộc khẽ rung nhẹ, cô chậm rãi mở mắt. Đôi mắt sáng trong, không hề có chút buồn ngủ.
"Đàn em tỉnh rồi à? Có muốn nếm thử cái này không?"
Chu Soái nghiêng người qua, đưa một ít thịt khô về phía cô, cười nói: "Là bạn học Vương Kha Nhiên mang từ nhà lên, ăn ngon lắm."
Lê Kiến Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua.
Những thanh thịt khô gầy nhẳng, khô cứng như que diêm, thoạt nhìn chẳng có gì hấp dẫn.
Cô hơi nghiêng đầu: "Đây là gì thế?"
Chu Soái ngạc nhiên: "Khô bò đó! Ngon lắm, thử đi!"
Lê Kiến Mộc nhận lấy, cắn thử một miếng.
Cứng. Rất khó cắn.
Nhưng sau khi kiên nhẫn nhấm nháp, hương thịt dần tỏa ra, mang theo vị cay nhẹ, càng nhai càng thơm, lại có chút dai dai thú vị.
Cô hơi bất ngờ, cẩn thận cắn thêm một miếng nữa.
Trương Oánh Oánh đang trò chuyện cũng quay sang, nhìn biểu cảm của cô mà bật cười:
"Bạn học, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cô ăn khô bò?"
Lê Kiến Mộc thong thả nhai xong miếng cuối cùng, gật đầu thản nhiên đáp:
"Trước đây chưa từng ăn."
Trương Oánh Oánh khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo mấy phần thăm dò, đánh giá cô từ trên xuống dưới vài giây, rồi chợt mỉm cười đầy ẩn ý:
"Không sao, Bắc Thành rất rộng, sau này cô sẽ có cơ hội thử đủ thứ đặc sản."
Mấy lời này không rõ là có ý gì, nhưng dù xung quanh không ai lên tiếng, bầu không khí vẫn âm thầm thay đổi. Rất nhiều người đoán được rằng, cô gái trầm lặng này chắc hẳn xuất thân không mấy khá giả.
Vương Kha Nhiên – người mang theo khô bò, bỗng nhiên rút từ trong túi ra một gói lớn, đặt lên bàn, đẩy về phía Lê Kiến Mộc:
"Bạn học, gói này tặng cậu đấy. Nếu thích ăn thì cứ đến tìm tôi, nhà tôi không có gì nhiều, nhưng khô bò thì luôn dư dả!"
Gói khô bò đầy ắp, ít nhất cũng phải nửa cân, trong khi trước đó trên xe đông người như vậy, mỗi người chỉ được chia một ít.
Hành động hào phóng này lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Trương Oánh Oánh nheo mắt cười:
"Bạn học Vương ga-lăng quá nhỉ! Chúng tôi còn chưa được đãi ngộ thế này đâu. Không lẽ cậu nhất kiến chung tình với bạn học này rồi?"
Lời trêu chọc vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng cười ồ lên.
Vương Kha Nhiên ngẩn ra, rồi đỏ bừng mặt. Làn da vốn hơi ngăm, lúc này lại càng lộ rõ vẻ lúng túng.
Trái lại, Lê Kiến Mộc vẫn thản nhiên như cũ. Cô vươn tay nhận lấy gói khô bò, giọng nói bình tĩnh nhưng nghiêm túc:
"Cảm ơn. Tôi sẽ đáp lễ."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.