🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lê Kiến Mộc cũng không từ chối, nhận lấy thẻ.

Chu Soái vốn định nhân tiện mua thêm vài lá bùa bình an từ cô, nhưng trong tay cô đã không còn cái nào.

"Chiều nay anh rảnh sẽ đến ký túc xá lấy."

Hẹn xong, Chu Soái vội vàng rời đi.

Sau khi anh ta đi, Lê Kiến Mộc bỗng khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua một góc nào đó phía sau.

Ở đó có một chiếc ghế dài chắn ngang, nhưng… hình như vừa rồi có thứ gì đó.

Nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả.

Nhưng…

ê Kiến Mộc bước nhanh về phía trước, mắt chăm chú nhìn vào vị trí mà tiểu quỷ vừa lộ diện.

Chỉ mất vài bước, cô đã đến nơi, quả nhiên thấy Trương Oánh Oánh đang ngồi xổm trên ghế, mắt dán vào màn hình điện thoại.

Thấy bóng người xuất hiện trước mặt, Trương Oánh Oánh khẽ giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, gượng cười:
"Thật trùng hợp, bạn học Lê."

Lê Kiến Mộc không đáp, chỉ nhìn cô ta chằm chằm trong một giây, ánh mắt vô cảm, giọng nói chậm rãi:
"Bạn học Trương đã từng nghe nói về mười tám tầng địa ngục chưa?"

Trương Oánh Oánh cau mày, mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vẫn theo phản xạ trả lời:
"Nghe rồi…"

Sáng sớm đã nhắc đến chuyện này làm gì chứ?

"Tầng đầu tiên của mười tám tầng địa ngục gọi là 'Địa ngục rút lưỡi'. Chuyên dùng để trừng phạt những kẻ thích châm ngòi ly gián, bịa chuyện hại người, miệng lưỡi trơn tru, nói dối lừa gạt."

Giọng nói Lê Kiến Mộc bình tĩnh, đều đều, như kể một câu chuyện bình thường:
"Khi xuống đó, quỷ sai sẽ cạy miệng phạm nhân ra, dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi, kéo dài, túm chặt... rồi nhổ xuống."

Sắc mặt Trương Oánh Oánh càng lúc càng khó coi, giọng bực bội:
"Cậu nói với tôi mấy chuyện này làm gì? Chúng ta không thân thiết, sáng sớm cậu đã nói mấy lời xui xẻo như vậy, có thấy đen đủi không hả?"

Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp:
"Đúng vậy, chúng ta không thân. Hy vọng bạn học Trương nhớ kỹ điều này."

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Trương Oánh Oánh há miệng, cuối cùng khịt mũi một tiếng, lẩm bẩm:
"Đồ thần kinh."

Trước cửa ký túc xá tòa 16, thời tiết oi bức, nhóm nữ sinh mặc áo ngắn tay, váy ngắn nối đuôi nhau đi ra. Ai nấy đều trẻ trung, rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Chỉ có một bóng dáng lẻ loi nơi bồn hoa đối diện – một người phụ nữ khoác áo gió dài màu đen, đầu đội mũ rộng vành, còn đeo khẩu trang kín mít, trông không ăn nhập với khung cảnh xung quanh.

Triệu Song sốt ruột đứng đó. Hôm qua cô ta không đợi được Lê Kiến Mộc, buổi chiều tìm đến bệnh viện thì biết đối phương chỉ về ký túc một lát rồi rời đi, đến tối cũng chẳng thấy bóng dáng.

Mà những đốm nấm mèo trên mặt cô ta, chỉ sau một ngày ngắn ngủi đã lan đến tận cổ. Ban đầu chỉ là những vết trắng, giờ đây đã thối rữa, chảy dịch mủ.

Triệu Song né tránh ánh mắt của những người xung quanh, ánh mắt cô ta dán chặt vào cửa ký túc xá, càng lúc càng mất kiên nhẫn.

Ngay khi cô ta sắp tuyệt vọng, một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên từ phía sau.

"Triệu Song."

Triệu Song giật mình quay lại, ánh mắt sáng lên.

Lê Kiến Mộc đang đứng đó, tay xách theo mấy túi đồ, ngược sáng mà nhìn, giống như một vị thần mang theo hy vọng.

Không kịp suy nghĩ, Triệu Song vội vã lao đến, nắm chặt tay Lê Kiến Mộc:
"Bạn học Lê, cứu tôi với! Cô có thể cứu tôi đúng không? Lá bùa kia, hai nghìn tệ, tôi mua! Tôi mua được chưa?"

Lê Kiến Mộc liếc qua gương mặt cô ta.

Triệu Song quá kích động, khẩu trang cũng bị kéo lệch xuống, để lộ những vết loét mưng mủ, trông vô cùng thảm hại.

"Đi thôi."

"Đi... đi đâu?"

"Ký túc xá. Bùa bình an ở đó."

Triệu Song lập tức theo sau.

Phòng 302 yên tĩnh, Trương Văn Tĩnh và Trịnh Linh còn chưa thức dậy.

Cát Tân Nguyệt là người mở cửa, đang cầm sách học bài, thấy Lê Kiến Mộc trở về thì mắt sáng lên:
"Tiểu Lê, cậu về rồi!"

Hai cái đầu trên giường lập tức ló ra, đồng thanh kêu lên:
"Tiểu Lê!"

"Ừm, xuống rửa mặt đi, mình mang bữa sáng về đây."

"Tiểu Lê tốt ghê!"

"Vậy bọn mình không khách sáo đâu nha!"

Lê Kiến Mộc đặt túi đồ xuống bàn, sau đó lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an, đưa cho Triệu Song.

Triệu Song vội vàng nhận lấy.

Lá bùa vừa chạm vào tay, khuôn mặt cô ta lập tức bỏng rát như bị thiêu đốt.

"A——!"

Cơn đau nhói lên, khiến Triệu Song rít qua kẽ răng, vô thức giật khẩu trang xuống.

Gương mặt đầy những vết loét mưng mủ đột ngột xuất hiện khiến Cát Tân Nguyệt hoảng sợ kêu lên.

Trương Văn Tĩnh và Trịnh Linh cũng nhảy xuống giường, vội vã chạy lại.

"Ối trời ơi, vị bạn học này... cô bị sao vậy?" Trịnh Linh há hốc miệng, ánh mắt không tự chủ nhìn sang Lê Kiến Mộc.

Triệu Song đau đến nỗi không nói nổi.

Lê Kiến Mộc bình tĩnh đáp:
"Khách hàng."

Mấy cô gái trong phòng lập tức hiểu ra. Nhìn Triệu Song siết chặt lá bùa trong tay, đâu cần nói thêm gì nữa.

"Haizz, mình còn tưởng cậu ngay cả bệnh ngoài da cũng chữa được cơ." Trương Văn Tĩnh làm bộ thở dài, rồi cầm cốc đi rửa mặt.

Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt cũng nhanh chóng quay lại làm việc của mình, không ai tiếp tục nhìn chằm chằm vào Triệu Song nữa.

Triệu Song cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, trong lòng dâng lên một tia cảm kích, nhưng hiện giờ cô ta không có tâm trạng để nói lời cảm ơn.

Ngón tay run rẩy đưa lên, định chạm vào gương mặt nóng rát, nhưng lại không dám. Cô ta chỉ có thể nhìn Lê Kiến Mộc, giọng đầy cầu xin:
"Bạn học Lê…"

"Đợi thêm một lát." Lê Kiến Mộc nói.

Triệu Song nghe vậy, gần như kiệt sức tựa vào cạnh tủ.

Cơn đau vẫn còn, nhưng cô ta không dám lên tiếng kêu nữa.

"Dạo này cậu ấy làm sao thế?"

"Cái gì?"

"Mặt đột nhiên mọc đầy mủ, giờ lại đóng vảy nhanh vậy, trông cứ như bị ai nguyền rủa."

"Thật ghê tởm."

Giọng nói đầy chán ghét vang lên, khiến Triệu Song phải quay sang nhìn.

Lê Thanh Thanh khoanh tay đứng ngay cửa, mặt tỏ vẻ khinh thường, thậm chí không thèm bước vào phòng.

"Cậu có thể đừng dẫn bạn cậu tới ký túc xá được không? Đặc biệt là loại người đáng ghét thế này."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.