🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bà chủ ngập ngừng một lát, rồi tháo khẩu trang ra.

Ngay lập tức, một mùi tanh nồng bốc lên, dịch mủ nhầy nhụa bết dính trên lớp vải khẩu trang, cảnh tượng khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.

Đây đã không còn đơn thuần là nấm mèo nữa.

Lê Kiến Mộc lạnh nhạt liếc qua khuôn mặt bà ta, không nói gì.

Nhưng phản ứng của cô khiến bà chủ vô cùng mừng rỡ.

Những ngày qua, bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt bà ta đều lộ rõ vẻ kinh tởm. Ngay cả bác sĩ cũng chẳng buồn chữa trị, chỉ nói những lời an ủi chiếu lệ.

Thế nhưng, Lê Kiến Mộc là người đầu tiên không bộc lộ bất kỳ biểu cảm ghê sợ nào.

Điều đó có nghĩa là...

Có lẽ cô thật sự giống như lời Triệu Song nói—có thể chữa khỏi cho bà ta, thậm chí là cứu được cả chồng bà ta!

Trong mắt bà ta ánh lên tia hy vọng. Không kiềm chế được nữa, bà ta kích động bước tới, định nắm lấy tay Lê Kiến Mộc:

"Đại sư! Tôi nghe Triệu Song nói mặt con bé là nhờ cô chữa khỏi! Như vậy, mặt tôi cũng có thể chữa được đúng không? Còn chồng tôi nữa, ông ấy vẫn có thể cứu đúng không?"

Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày, lùi về sau một bước, tránh đi tay bà ta.

Bà chủ cũng không thấy ngượng ngùng, vẫn tha thiết cầu xin:

"Đại sư, cô theo tôi đến bệnh viện một chuyến đi! Chỉ cần cô có thể cứu chồng tôi, chữa khỏi mặt cho tôi, cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô!"

Lê Kiến Mộc chậm rãi gật đầu:

"Có thể."

bà chủ còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy một con số khiến bà ta suýt đứng không vững.

"Hai ngàn vạn."

Bà ta trợn mắt, ngỡ rằng mình nghe nhầm.

"Nhưng… nhưng mà Triệu Song nói chỉ có hai ngàn tệ!"

Lê Kiến Mộc liếc nhìn Triệu Song.

Cô gái kia rụt cổ, cúi đầu, không dám lên tiếng, trông ngoan ngoãn như một chú gà con.

Lê Kiến Mộc chậm rãi nói: "Cảm mạo và ung thư đều là bệnh, nhưng chi phí chữa trị có giống nhau không?"

Bà chủ nghẹn lời.

"Hai ngàn vạn, tiền vào tài khoản, tôi sẽ đến bệnh viện. Thiếu một đồng, các người tự cầu phúc đi."

Nói xong, cô xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.

"Này… cô…!" Bà chủ gấp đến mức muốn gọi lại, nhưng chỉ có thể nhìn bóng lưng cô khuất dần trong dòng người.

Mạng người quan trọng, nhưng hai ngàn vạn là con số trên trời, bọn họ sao có thể lấy ra?

Lúc này, trong khuôn viên trường đại học Bắc Thành, đại hội tân sinh viên đang diễn ra náo nhiệt. Ngày mai, sinh viên năm nhất sẽ đến quân khu tham gia huấn luyện ba ngày, nên hôm nay tập trung lại nghe huấn luyện viên giảng giải những điều cần lưu ý.

Lê Kiến Mộc về hơi muộn. May mà buổi học này không điểm danh, hơn nữa, chỗ ngồi của chuyên ngành cô không ở hàng đầu.

Lặng lẽ đi về phía nhóm bạn cùng phòng, cô vỗ nhẹ lên vai Trịnh Linh.

"Ai ui! Tiểu Lê về rồi!" Trịnh Linh phấn khích quay lại, nhanh chóng dịch mông sang một bên: "Mình đã giữ chỗ cho cậu với Thanh Thanh đấy! Còn tưởng cậu không kịp nữa cơ!"

Lê Kiến Mộc ngồi xuống, hỏi nhỏ: "Lê Thanh Thanh còn chưa về sao?"

"Về rồi, nhưng đi thẳng về phòng ký túc xá, không đến đây. Hình như tâm trạng không tốt lắm."

Lê Kiến Mộc gật đầu, không nói gì thêm.

Trịnh Linh hiếu kỳ, ghé sát lại, dùng bả vai huých cô:

"Này, nói mình nghe xem, cậu chọc vào đại tiểu thư kia kiểu gì mà hôm nay cô ta lại nổi điên trong nhóm chat? Ai ui, náo nhiệt ghê!"

Lê Kiến Mộc liếc cô một cái, suýt trợn trắng mắt.

Cô gái này điểm nào cũng tốt, chỉ là quá thích hóng chuyện.

"Huấn luyện viên đang giảng về bắn bia, nghe đi, đừng nói chuyện."

Trịnh Linh lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Những thông tin khác có thể bỏ qua, nhưng bắn bia phải dùng súng thật, tuyệt đối không thể lơ là!

Buổi đại hội kéo dài đến tận chín giờ tối mới kết thúc.

Ngoại trừ Trương Văn Tĩnh phải đi cùng cán bộ lớp chuẩn bị vài thứ, Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt cùng Lê Kiến Mộc về ký túc xá.

Trên đường đi, Trịnh Linh không từ bỏ ý định, tiếp tục dò hỏi:

"Vậy rốt cuộc cậu đã làm gì mà khiến Lê Thanh Thanh tức giận đến thế? Chắc bây giờ cô ấy đang ngồi trong phòng dỗi đây này! Kể trước cho bọn mình nghe đi, lát nữa nếu hai người cãi nhau, bọn mình còn biết đứng về phe ai!"

Lê Kiến Mộc: "…"

Cát Tân Nguyệt cũng lên tiếng:

"Tiểu Lê, mọi người đều là bạn cùng phòng, nếu có hiểu lầm gì, vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, cậu thấy sao?"

Lê Kiến Mộc dừng bước lại.

Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt tưởng cô sắp giải thích điều gì, nhưng lại thấy cô sờ bụng:

"Bây giờ căn tin còn đồ ăn không?"

Hai người: "…"

Sự thật chứng minh, căn tin không còn, nhưng quán ăn vặt trước cửa thì vẫn mở.

Lê Kiến Mộc mua hai phần sữa chua thủ công và một phần mì lạnh.

Trịnh Linh gọi mấy xiên thịt, còn Cát Tân Nguyệt không mua gì.

Ba người mang theo đồ ăn, trở về ký túc xá.

Cửa phòng 302 vừa mở ra, Lê Kiến Mộc lập tức cạn lời.

Lê Thanh Thanh đang dựa vào giá giường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía cửa. Biểu cảm trên mặt như viết rõ mấy chữ "Mình không vui".

Trịnh Linh giật mình, vỗ ngực: "Thanh Thanh, cậu làm gì thế? Dọa chết người ta mất!"

Lê Thanh Thanh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc.

Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh hai mặt nhìn nhau, không dám thở mạnh.

Lê Kiến Mộc không mảy may để ý, thản nhiên đi vào phòng.

Lê Thanh Thanh lập tức bước lên, chặn trước mặt cô, giọng đầy bức xúc:

"Giải thích!"

Lê Kiến Mộc nhướng mày: "Giải thích cái gì? Giải thích chuyện cậu theo dõi tôi nhiều lần à?"

Lê Thanh Thanh nghẹn họng, giọng nói yếu đi vài phần:

"Nhưng… nhưng cậu cũng không thể quăng mình giữa đường như thế chứ! Chúng ta là bạn cùng phòng mà!"

Lê Kiến Mộc giơ hộp sữa chua trong tay lên: "Ăn không? Vị xoài."

Lê Thanh Thanh do dự, liếc hộp sữa chua một cái.

Đây là vị cô thích.

Là cố tình mua để lấy lòng cô sao? Để xin lỗi cô sao?

Biểu cảm của Lê Thanh Thanh hòa hoãn đi một chút.

Cô nhận lấy hộp sữa chua, hất cằm lên, nói với vẻ kiêu ngạo:

"Vậy mình không truy cứu chuyện này nữa!"
 

“Nhưng mà xe mình chết máy là do cậu làm đúng không? Đừng có chối, mình tận mắt thấy lá bùa vàng của cậu! Chính là cậu!”

Lê Kiến Mộc nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên: “Vẫn chưa cháy hết à?”

“Ồ, tuy bùa giấy của cậu cháy rất nhanh, nhưng đôi mắt mình sáng như tuyết, chỉ cần nhìn kỹ vài lần là nhận ra ngay…”

Lê Thanh Thanh chợt nhận ra ánh mắt đầy ý cười của đám bạn cùng phòng, vội vàng im bặt.

Cô ấy còn lâu mới quỳ rạp trên đất để nhìn!

“Dù sao cậu cũng làm hỏng xe nhà mình, cậu tính sao đây?”

Lê Kiến Mộc thản nhiên đưa hộp mì lạnh qua: “Chỉ có cái này thôi, còn hộp sữa chua kia mình muốn ăn.”

Lê Thanh Thanh sững sờ, không thể tin nổi: “Cậu định dùng một phần mì lạnh để đổi lấy sự hòa bình giả tạo sao?”

“Không được à?” Lê Kiến Mộc chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Lê Thanh Thanh cạn lời, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm lấy hộp mì lạnh: “Vậy… cũng được.”

Lê Kiến Mộc khẽ cười, không nói gì.

Lê Thanh Thanh mang hộp mì về chỗ ngồi, vừa mở ra đã nhíu mày: “Sao lại là dầu ớt đỏ? Mình là người Bắc Thành, thích ăn tương vừng cơ mà!”

“Biết rồi, lần sau sẽ để ý.” Lê Kiến Mộc vẫn đang bận sắp xếp bàn học, không buồn quay đầu lại.

Lê Thanh Thanh lập tức bồi thêm một câu: “Vậy lần sau mua ở quán mì lạnh cuối phố sau đi, chỗ đó lâu năm, hương vị chuẩn nhất.”

Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp: “Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”

Lê Thanh Thanh bĩu môi, hừ một tiếng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.