Lê gia.
"Anh có bệnh à?! Ai muốn quay tiết mục với anh chứ?!"
Lê Thanh Thanh thẳng tay ném chiếc gối ôm về phía đối diện.
Có một ông anh là minh tinh rốt cuộc là trải nghiệm thế nào?
Lê Thanh Thanh: Quá thảm!
Lê Vấn Bắc dễ dàng bắt lấy gối, vẻ mặt vô tội:
"Sao em không đi đánh anh cả? Công ty là anh ấy quản, người đại diện của anh cũng là anh ấy tìm, gameshow này cũng là do người đại diện sắp xếp. Tính ra đầu sỏ gây tội là anh cả mới đúng!"
Lê Dịch Nam vừa nghe liền bình tĩnh đẩy gọng kính:
"Anh không biết chuyện đó. Anh chỉ là tầng quản lý, mấy chương trình nhỏ thế này không qua tay anh."
Lê Thanh Thanh cười hả hê:
"Vào giới ba năm mà vẫn là tân binh, à không, 'nghệ sĩ nhỏ'. Anh đúng là cùi bắp, uổng phí anh cả đầu tư bao nhiêu tài nguyên."
Lê Vấn Bắc trừng mắt:
"Mọi người đều bắt nạt anh! Mẹ! Mẹ xem bọn họ đi!"
"Được rồi, đừng ồn nữa, ăn chút trái cây đi."
Người phụ nữ trung niên, tuổi đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng thanh tú, nhẹ nhàng đặt một bát canh màu trắng sữa trước mặt Lê Vấn Bắc:
"Uống đi, đây là canh dưỡng sinh mẹ đặc biệt nấu, rất tốt cho vết thương của con."
Lê Vấn Bắc nhăn mặt:
"Mẹ, con khỏi hẳn rồi mà."
Hoắc Uyển chỉ mỉm cười nhìn anh, không nói một lời.
Lê Vấn Bắc nhát gan, đành phải nhắm mắt bịt mũi, ngoan ngoãn uống hết bát canh có hương vị kỳ lạ kia.
Người nào có thể ngờ rằng, đường đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2698101/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.